15/07/2019
Ngày hôm qua 12 -7-2019. Một ngày kinh hoàng với những anh chị em (ACE) đồng hành với gia đình tù nhân lương tâm (TNLT) đi đòi quyền sống cho thân nhân của họ đang tuyệt thực gần một tháng trong Trại 6, Thanh Chương, Nghệ An.
Buổi sáng, ba chị em chúng tôi gồm cô Châu vợ TNLT Nguyễn Ngọc Ánh, cô Lê Thị Thập, vợ TNLT Lưu Văn Vịnh và tôi. Chúng tôi vào đến Trại 6, K2 lúc 10 giờ sáng.
Trên quãng đường gần vào đến trại, cho đến căn tin trước cổng, chúng tôi thấy rất đông một lực lượng áo thun, quần cụt, nón cối, khẩu trang với danh nghĩa “xe ôm” xúm lại gạ mời dai dẳng. Khi chúng tôi dứt khoát không đi thì câu gạ gẫm trở lên thô thiển, với cam kết bao toàn bộ “ăn uống và nhà nghỉ từ A đến Z.” Tôi bực mình mở khăn trùm đầu cho hắn nhìn rõ tôi đã đáng tuổi mẹ hắn, đồng thời tôi nói gằn giọng: Tôi nói tiếng Việt. Cậu có hiểu không? Hắn quê nên bỏ đi sau khi cố nói vớt: cho em kiếm cuốc để lấy tiền mua sữa.
Ngồi đợi ngoài rìa đường đến hơn 13 giờ, thấy cô Thanh nhắn cả đoàn ACE ngoài Hà Nội đã bị chặn xe ngoài đường khi vào gần đến K2 . Chỉ mình cô Thanh có sổ thăm gặp nên chúng để cho vào và đang ngồi chờ trước cổng K2. Chị em tôi quyết định đi bộ tới K2 để ngồi chờ cùng cô ấy. Tới nơi ngồi cùng cô Thanh được một lúc thì tới giờ làm việc. Cô Thanh vào gởi sổ và đi ra nói với chúng tôi rằng: Họ đồng ý cho hai cô em đi cùng vào thăm. Cô Châu và cô Mười vội đứng lên đi cùng cô Thanh đi vào sau cánh cổng trại. Tôi ngồi lại giữ đồ. Một lát thấy Vũ Hùng đi tới, chào hỏi xong, cậu ngồi xuống cùng tôi và chờ đợi.
Chừng 10 phút sau thấy mấy cô đi ra. Tôi hỏi sự việc thế nào? Cô Thanh nói: Họ nói, đã hết lịch thăm gặp và không có tuyệt thực gì ở đây hết. Sau đó họ đuổi ra. Mấy chị em tôi cứ ngồi ngoài quán nước trước cổng K2 mà chưa tính được gì hơn. Sau cùng tôi quyết định, tôi sẽ đi ra ngoài để gặp ACE đang bị ngăn chặn ngoài đường để cho họ biết tình hình của chúng tôi trong này. Vũ Hùng lên tiếng cản tôi, nói rằng: chị đừng đi !
Nhưng không đi thì không ai biết tình thế của chúng tôi, ( vì hoàn toàn chúng tôi không thể liên lạc với bên ngoài, kể cả gọi đt trực tiếp.) Một mình tôi đi xe ôm từ K2 đến gần K1 thì cô gái chở tôi thả xuống với khẩn cầu: Cô còn làm ăn nên không thể đưa tôi ra ngoài đường lộ được. Tôi đành xuống đi bộ vì không có cách nào khác. Trên con đường có một mình tôi với bầy “xe ôm” áo thun, nón cối lượn lờ. Thấy cũng ơn ớn, tôi cúi xuống lượm cục đá bên đường cầm chắc và dấn bước.
Đi đến đoạn thấy có mấy cái xe đậu dọc con đường, tôi mừng thầm tưởng gặp được ACE Hà Nội. Chưa đi đến gần cái xe thì bất ngờ một lũ phía trước tiến tới, lũ phía sau rồ ga tiến lên, lũ đứng rải rác ngoài rìa đường lao sang. Tôi nắm chặt cục đá theo bản năng. Một thằng áp sát phía trước :
Hỏi: đi đâu?
Tôi trả lời: tôi đi kiếm xe về.
Cầm đá làm gì ?
Tôi mới bị con chó đằng kia cắn, tôi cầm để phòng xem có con chó nào cắn nữa không.
Lập tức tay tôi bị một tên bẻ quặt. Tên trước mặt táng một đấm vào hàm. Thằng bên hông dứt một cùi trỏ vào ngực. Tôi lăn quay xuống đường cố gào lớn (vì nghĩ trong cái xe 50 chỗ kia có người của mình.) Nhưng tôi đau điếng chịu thêm những cú đá vào bụng. Tai ù đi vì bị đập (hay đạp) vào đầu. Sau đó chúng xốc tôi lên xe, chạy ra hướng đường mòn Hồ Chí Minh. Ra đến ngã ba. Một lần nữa, chúng xúm lại như bầy chó dại. Những đứa đáng tuổi con, thậm chí tuổi cháu, mà xông vào. Đứa bươi móc cái ba lô nhỏ xíu tôi đeo trên người. Đứa thọc tay vào người tôi sờ nắn… Vẫn chưa yên tâm, khi thằng chỉ huy ra lệnh. Một thằng lột áo. Một đứa lột giày. Rồi, chúng ra lệnh cho tôi phải lột đôi vớ. Tôi nói thẳng. Nếu muốn thì cứ tự lột như đã lột áo. Tôi không tự làm đâu. Chúng như những con linh cẩu săn mồi. Vừa bươi moi, cào xé, vừa gầm gừ chửi bới.
Chúng nói: Về Thanh Chương là hết sống. Nhớ nhé! Kèm luôn sau những cú đấm, đá, đạp, là những câu chửi bẩn thỉu. Chúng là những thanh niên còn trẻ, đã thể hiện đúng đẳng cấp của thanh niên Quê Bác như chúng vỗ ngực tự hào. Tôi đứng đó đón xe về thành Vinh. Nghĩ sao đó, thằng chỉ huy ra lệnh cho một tay chạy xe ôm (chắc xe ôm thiệt) chở tôi chạy đi xa chỗ đó để đón xe. Tôi vừa leo lên hắn lại thay đổi chiến thuật. Hắn sai một tên áo thun, nón cối chở tôi. Tôi nói, anh này chở tôi cũng được. Lập tức, tôi bị hai con quỉ cái giật mạnh hai bên tay về phía sau làm tôi bật ngửa.
Chúng lại xốc tôi lên cho tên kia chạy đi, với theo sau là mấy cái đập và mấy câu chửi khốn nạn của một con quỉ cái. Hắn chạy được một lúc tôi hỏi: Tôi về Vinh sao cậu lại chở tôi về hướng này? Hắn nói: lối này đi Vinh. Hắn đâu biết tôi đã mấy năm ra vào trại 6. Nhưng thôi! Có nói thì mình cũng chỉ một mình. Còn hắn có để tôi ở đâu với tôi chẳng thành vấn đề. Chạy khoảng 30 phút, hắn tấp vào lề đường, thả tôi xuống và nói: Từ đây đi đến chỗ bắt xe về Vinh còn 10 km nữa, chị cứ đi đi. Tôi cũng chẳng còn muốn tranh cãi gì với những cái đầu đã được quán triệt tư tưởng của Bác, coi dân là kẻ thù.
Tưởng đã xong, ai ngờ hắn còn cố nói: Chị trả cho tôi 100 ngàn tiền xe ôm. Tôi bật cười: Sao cậu đòi tiền tôi. Cậu về về bảo mấy thằng sai cậu chở tôi ra đây, nó trả cho. Nó giở giọng xe ôm chính hiệu ra: Ôi lấy được tiền của mấy người đấy khó lắm. Tôi nói luôn : mấy thằng đó làm cái nghề đó lắm tiền lắm! Nghề gì? Hắn hỏi lại. Nghề đánh dân thì luôn có nhiều tiền, tin tôi đi. Cậu cứ về mà đòi. Hắn vớt vát: Chị không có tiền sao đi xe được. Tôi trả lời: Cậu khỏi lo. Tôi lên xe như nào là việc của tôi. Thấy không thể doạ được tôi dù vứt bỏ tôi giữa đường mòn Hồ Chí Minh rừng rú. Nhây nhúa thêm chừng 5 phút hắn bỏ đi.
Lê chân nặng nhọc đi bộ chừng hơn cây số giữa cái nắng Nghệ An tháng 6. Tôi cũng vẫy được chuyến xe khách đi hướng quốc lộ 1A. Xe chạy được gần chục cây số thì gặp được xe của ACE Quỳnh Lưu. Các cháu chỉ biết tôi sơ sơ nhưng cũng nhiệt tình mời lên xe để đưa tôi về Đô Lương. Xe chạy được một chút thì gặp xe của ACE Hà Nội đậu bên đường. Lui xe lại, 2-3 nhóm ACE gặp nhau. Chưa kịp mừng vui thì đau xót thấy mọi người ai cũng bị đánh đập bất kể già trẻ. Anh Huỳnh Ngọc Chênh mặt mũi xưng vù, anh Trương Dũng một bên tai chảy máu, cô Thuý Hạnh môi miệng cũng chảy máu… còn các chị Nguyên Bình, chị Hoàng Hà, vợ chồng cô Cấn thị Thêu … dù lớn tuổi vẫn bị lũ côn đồ của Đảng và của Bác đánh đập không kiêng nể.
Tôi, người đã từng chịu biết bao trận đòn thù từ đám côn đồ giả dạng, và của biết bao địa phương tôi từng đi qua. Nhưng phải xác nhận một điều, côn đồ Trại 6 Nghệ An, đã vượt lên một tầng nấc mới ở độ điên cuồng, lưu manh và hèn hạ đúng danh hiệu thanh niên Quê Bác.
Lại nhớ và tâm đắc câu nói của nhà báo Phạm Đoan Trang: Tôi không bao giờ tin công an cộng sản có thể thay đổi ! TÔI CŨNG VẬY!
Nguồn: Facebook Thi Tan Duong