Lâu nay mỗi lần xem phim mỹ, thấy cảnh quay ở New York từng dòng người hối hả rời khỏi tàu điện ngầm đi bộ đến sở làm trong những trang phục mùa đông với áo khoác dài phủ chân, nón phủ kín đầu và tay đeo găng,mình luôn ao ước có một ngày được trải nghiệm những điều đẹp đẽ này.
Gần đây mình đã bắt đầu làm việc ở công ty mới, môi trường và giờ giấc thay đổi rất nhiều. Chỗ làm mới ở downtown nên mình chọn đi xe lửa đến công ty, tiết kiệm được tiền xăng và thời gian. Mình từ một người thích nướng qua nướng lại trên giường, nay luôn rời khỏi nhà khi mặt trời chưa lên, và về đến nhà khi mặt trời khuất núi. Mình không còn nhàn nhã ngắm mây trời ung dung bay như xưa mà lúc nào cũng vội vàng vừa đi, vừa chạy vì sợ trễ chuyến tàu lửa. Mình cũng vốn là đứa luôn cảm thấy lạnh và sợ lạnh, vậy mà mùa đông năm nay tập làm bạn với cái lạnh thấu xương khi đứng chờ ở ga xe lửa.

Bạn hỏi mình sao lại chọn đường khó mà đi? Thật ra mình không hề thấy vất vả mà đổi lại cảm thấy rất thú vị, được nhìn thấy hình bóng của mình qua những thước phim ở New York, được hoà vào dòng người bận rộn đi bộ từ ga xe lửa đến công ty. Với mình được thức dậy mỗi ngày, được làm công việc mình yêu thích, được thở, được yêu thương, được mơ mộng là một ơn phúc. Bởi có nhiều người kém may mắn hơn, đã chẳng còn nhiều thời gian để trải nghiệm, dẫu vui hay buồn.
Công ty của mình tọa lạc ngay trung tâm của downtown, nên giờ ăn trưa mình thường đi dạo vòng quanh. Mùa này mỗi góc đường đều rộn ràng không khí Giáng Sinh. Có một hôm đang đi chợt nghe tiếng độc tấu đàn vọng lại từ cuối đường, âm thanh thánh thót văng vọng cả một thị tứ nhỏ, khiến nó trở nên hay ho, bớt nhàm chán hơn hẳn mọi lần. Ngay cả tiếng họa tấu bè cùng cũng trở nên thanh bình.
Vóc dáng anh to cao, vest đen, quần jean, tóc chải, chỉnh chu như một buổi diễn. Anh ôm đàn kèm cái loa di động vừa phải, ngồi vỉa hè chơi hoà tấu flamenco. Ngón đàn anh tầm trung, không xuất sắc cũng chẳng thường.
Mình vòng qua sau lưng anh, chọn chiếc bàn ngay phía sau, mua một ly latte nóng ngồi nghe. Lục giỏ xách, thấy còn ít tiền đủ mua một phần ăn quanh đây. Mình đem tới bỏ vô cái ly trước mặt anh không quên lời ngợi khen, cám ơn.
Trở về chỗ, mình cầm máy lên quay một đoạn thì chợt nhận thấy tay áo phía sau bên trái của anh ấy rách gần như cả cánh tay toạt theo đường chỉ. Mấy mối chỉ khâu vụng nhất trên đời mình từng thấy, xoắn mỗi mũi kim dài cả lóng tay cốt chỉ để cho cánh tay áo không toạc ra là chính. Mình không tin phụ nữ mà vá được mấy mũi kim như con nít học thủ công vậy. Lưng áo cũng rách một lỗ dọc theo lằn chỉ cỡ một lóng tay. Mình dừng máy quay ngay sau đó và thôi không ngồi sau lưng anh.
Khách bộ hành đến rồi đi, họ cứ hết vỗ tay, khen ngợi rồi lại yêu cầu anh ta chơi nhạc mà không hề biết là anh ta không thể mua chiếc áo mới, hay một chai nước, chỉ bằng những tiếng vỗ tay cho thứ âm nhạc mà họ đang mê mải. Mình ngó lại cái ly của anh. Có thêm vài đồng lẻ vài người đi qua đường bỏ vô rồi bước luôn không dừng lại nghe. Còn những người đang ngồi quanh anh thì cảm thán, ca ngợi, thích thú đến quên tưởng thưởng. Anh vẫn nhoẻn miệng cười, mắt nhắm, đầu lắc lư phiêu diêu theo âm nhạc, chỉ dừng lại cười với người xung quanh, thỉnh thoảng gật nhẹ đầu cám ơn đáp lại sự khen ngợi. Chợt nghĩ, thực sự mỗi người có một sự lựa chọn và chính họ mới biết điều gì mới có thể làm mình hạnh phúc. Hay nói đúng hơn người hạnh phúc là người biết bằng lòng với mọi thứ nhận được dù dưới hình thức nào và tự tin, vui vẻ với chính hình thức của mình, dù nó ra sao.

Chiều tan tầm-Những ngày cuối năm, chưa cười đã tối…
Mấy hôm nay thời tiết Seattle lạnh hơn với nhiều cơn mưa tuyết, ngồi trong xe lửa trên đường đi làm về, đưa mắt xuyên qua ô cửa đã kịp nhoè sang đen lúc xế chiều, cảnh vật lãng mạn, Paris chắc chỉ đẹp đến thế là cùng, khiến mình nhớ đến mấy câu hát này:
“Tuyết rơi mỏng manh buồn
Ga Lyon đèn vàng
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng. “
Không hiểu vì lời bài hát quá da diết hay vì tiết trời ảm đạm mà mình không ngăn được dòng nước mắt rơi, thân thể như té sấp té ngửa vào miền ký ức mênh mông. Nơi đó có nhiều kỷ niệm đẹp khó gặp lại trong đời….
Đôi khi thấy cuộc đời buồn theo cách như vậy. Gặp được sự đồng điệu thì lại không thể đối diện với nhiều thực tế trần trụi khác. Có những cuộc chia ly nhẹ tênh không oán than, không trách móc, cứ im lặng rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc đời nhau. Êm ái và dịu dàng như cách họ đến bên nhau. Biết làm sao được, khi ta lại chẳng thể biến mình thành kẻ hành khất tinh thương, hời hợt đi để hạnh phúc theo cách người khác mong muốn.

Xe lửa dừng lại, trạm mình xuống cũng là trạm cuối cùng. Tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Dòng người đông như cố len vào nhau, chỉ muốn mau thật mau để trở về tìm một nơi thảnh thơi. Mình không vội, cố nán lại ngắm tuyết rơi và ngắm con đường quen thuộc đưa mình đi về mỗi ngày.
Con đường đi làm của mình không có nắng ấm, chỉ có mưa và gió lạnh. Không có dấu chân của người thương, cũng chẳng có ai đứng chờ cuối đường.
Con đường ấy chỉ có mình độc hành, vui buồn sướng khổ cũng phải đi qua mỗi ngày. Nhưng mình chưa bao giờ thấy cô độc, chưa bao giờ dừng bước vì nếu hụt hơi, nếu mỏi mệt có nghĩa là mình đang đi lên. Chỉ có đi xuống mới thong thả, an nhàn. Vậy nên mình vẫn miệt mài đi, vẫn đang từng bước chạm vào ước mơ, hoài bão của riêng mình.
Rảo bước qua cây cầu dẫn ra lối đậu xe, bất chợt hương thơm của lá thông thoang thoảng hôn lên tóc, lên môi cũng giống như hương vị của cuộc đời bình dị sau những đau thương. Nhà bên ai mở nhạc giáng sinh, nghe như lời kinh bay trong gió, êm ái và dịu dàng làm sao!
Tháng 12 về rồi, mùa yêu dấu nhất của mình trong năm lại về, mau diện váy đẹp, hẹn hò người thương, sống đời lãng mạn.
Elise’s dairy