Nhà văn Phương Phương 65 tuổi, tên thật Uông Phương. Bà sinh ở Nam Kinh, theo cha mẹ tới Vũ Hán, Trung Quốc sống từ năm hai tuổi. Năm 1978, bà học khoa Văn Đại học Vũ Hán, trở thành phóng viên, biên tập viên ở Đài truyền hình Hồ Bắc sau khi tốt nghiệp. Phương Phương còn từng làm tổng biên tập tạp chí Contemporary Celebrities (Kim Nhật Danh Lưu). Bà sáng tác tiểu thuyết, tản văn từ cuối thập niên 1980. Năm 2012, tiểu thuyết Vạn kiếm xuyên tâm của bà được chuyển thể thành phim điện ảnh cùng tên, kể về cuộc đời một người phụ nữ Vũ Hán. Phương Phương là nguyên Chủ tịch Hội nhà văn tỉnh Hồ Bắc, hiện là ủy viên Hội nhà văn Trung Quốc., chúng ta cùng theo dõi.lượt dịch vài đoạn.
Mùng 1 tháng giêng AL(25 tháng 1)
Tôi không biết Weibo(1 dạng tin nhắn của Trung Quốc) của tôi có thể gửi đi được không. Đợt trước, Weibo đã bị chặn vì tôi phản đối các lời chửi tục của những thanh niên trên đường phố(Đến giờ tôi vẫn giữ quan điểm đó: cho dù thể hiện long yêu nước, cũng không nên tụ tập chửi bới trên đường phố, của đám thanh niên được, đó là vấn đề văn minh). Do đó, tôi đã vô cùng thất vọng với Tập đoàn Sina(weibo là thành viên) chuẩn bị không bao giờ mở Weibo nữa.
Tuy nhiên, không ngờ rằng có sự cố nghiêm trọng như vậy ở Vũ Hán ngày hôm nay. Làm cho Vũ Hán trở thành trung tâm của đất nước, làm cho phong thành, khiến người dân ở Vũ Hán bị xua đuổi khắp nơi, và cũng khiến tôi bị khoá trong thành phố. Hôm nay, chính phủ đã đưa ra một mệnh lệnh khác: vào lúc 0 giờ tối nay, nghiêm cấm xe cơ giới lưu thông. Và tôi sống ở trung tâm. Nhiều người đã đến hỏi, và cũng có những tin nhắn riêng tư. Mọi người đều quan tâm và hỏi han, để những người trong chúng tôi cảm thấy ấm áp hơn. Vừa nãy “Thu hoạch” Trình Vĩnh Tân gửi cho tôi một tin nhắn, sao không thử viết “Phong thành ký” Sau khi nghe điều này, nếu Weibo của tôi có thể tiếp tục gửi văn bản, tôi nên tiếp tục. Cũng cho mọi người biết tình hình thực sự của Vũ Hán.
Tuy nhiên, tôi không biết bài viết này có thể được truyền đi hay không. Nếu bạn bè có thể nhìn thấy nó, xin vui lòng để lại tin nhắn và cho tôi biết rằng tôi có thể đăng nó. Weibo có một công nghệ: bạn nghĩ rằng bạn đã gửi nó đi, nhưng không ai có thể thực sự nhìn thấy nó. Sau khi biết công nghệ này, mới hiểu rằng: khi công nghệ cao nổi nóng, thì không thua gì so với dịch bệnh.
Hãy thử nó trước. :
Chuyển tiếp “Trước đêm Vũ Hán Đóng cửa thành phố, gần 3 triệu người đã trốn khỏi Vũ Hán”
Hãy bao dung hơn và thông hiểu hơn những người trốn khỏi Vũ Hán. Đều là bá tánh, đều có nỗi sợ hãi, đều muốn sống sót.
Tôi rất may mắn vì đã không đến Hải Nam kỳ nay. Nếu không, để con gái tôi một mình ở Vũ Hán, tôi thực sự lo không biết nó sẽ như thế nào. Tôi sợ rẳng bất cứ giá nào cũng phải quay trở về! May mắn thay, hai mẹ con đã sống tách biệt 2 phòng trong nhà dịp tết này. Tôi cũng rất vui như vậy.
Thay vào đó, tôi thấy rằng một số người Vũ Hán trước đây đã đi du lịch ở ngoài đột nhiên bị phân biệt đối xử ở mọi nơi và thậm chí không thể tìm được nơi cư trú. Than ôi, thế giới này!
Tình trạng luôn luôn lạnh lẽo, cả ấm áp và lạnh lẽo. Nó chưa bao giờ thay đổi. Mọi người đều nhận ra điều đó. Nên đối xử tốt với nhau.
chuyến tiếp: “Thông báo rộng! Taxi Vũ Hán trong danh sách phân bổ cộng đồng
Giúp chuyển. Xác nhận rằng nó đã hoạt động: đồng nghiệp của tôi mới phẫu thuật vài ngày trước và đến bệnh viện để thay đổi thuốc vào ngày mai. Một ứng dụng đã được gửi tới cộng đồng và tôi nghe nói rằng hầu hết trong số họ tìm được xe.
Mọi người đều bất lực, nhưng ít nhất là có trật tự. Biết rằng đất nước đã ra tay, mọi thứ đã được quan tâm, và nó không còn quá choáng váng. Sau khi bị lời dối trá và tin đồn lần lượt dội bom, dường như kể từ hôm nay, trái tim của mọi người đã ổn định rất nhiều.
Khoảnh khắc ngày đầu năm dần trôi qua. Ở đây, tôi vẫn chúc mọi người một năm mới vui vẻ. Hy vọng tất cả ác ma sẽ đi cùng với năm cũ, và hy vọng rằng tất cả chúng ta sẽ tốt hơn mỗi ngày.
Mùng 2 tháng giêng AL(26/1/2020)
Tiếp tục cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Vũ Hán và người dân Vũ Hán. Tôi rất vui khi tiếp tục tường thuật sự việc.
Bây giờ, về cơ bản mọi người không quá lo lắng về những vấn đề lớn. Vì lo lắng cũng vô ích. Nếu không bị nhiễm bệnh, thì sẽ lạc quan thôi.
Hiện tại, mọi người lo lắng lớn nhất là vấn đề khẩu trang Tôi đã xem một clip ngày hôm nay, một người Thượng Hải đi mua khẩu trang, và một hiệu thuốc bán nó với giá 30 nhân dân tệ mỗi cái(100k vnđ). Người thị dân Thượng hải này nổi giận đùn đùn, dùng di động quay lại sự việc, còn lớn tiếng khiển trách nhà thuốc tây đó, bắt phải xuất hóa đơn. Anh thông minh và can đảm hơn tôi nhiều! Bái phục! [Good]
Khẩu trang là mặt hàng tiêu dung, và được sử dụng với số lượng lớn. Và các chuyên gia nói rằng chỉ có khẩu trang N95, mới có thể ngăn chặn virus một cách hiệu quả. Nhưng trên thực tế, chúng ta không thể mua khẩu trang như vậy. Mua qua mạng, phải sau tết ta mới giao hàng. Em trai tôi may mắn hơn. Hàng xóm của em trai có họ hàng đã gửi cho 1000 cái khẩu trang N95 (thật là một họ hàng tuyệt vời!). Em tôi được chia lại 10 cái. Anh nói trong cảm xúc, vẫn có những người tử tế. Nhưng gia đình anh trai tôi không may mắn như vậy. Họ thậm chí không có N95. Chỉ có khẩu trang dùng một lần của đứa cháu gái mang về. Như vậy, số lượng cũng chỉ có hạn: Tôi phải giặt nó ở nhà, khử trùng bằng bàn ủi và sử dụng lại. Thật là hơi thảm. (Vâng, cháu gái tôi nói rằng, việc Singapore rướt cô đi, cũng chưa xác định, hãy để tôi giải thích.)
Tôi cũng gần giống như vậy. Vào ngày 18 tháng 1, tôi đến bệnh viện thăm bệnh, bằng cách nào đó cũng phải có khẩu trang. Nhưng thậm chí không có cái nào ở nhà. Đột nhiên nhớ đến đi Thành Đô vào giữa tháng 12 năm rồi, cậu em bạn học Từ Mân đã từng đưa một chiếc khẩu trang cho tôi, nói rằng không khí ở Thành Đô rất tệ. Trên thực tế, không khí Vũ Hán cũng không tốt hơn nhiều, và tôi đã quen với không khí tệ như vậy, vì vậy khẩu trang này suốt nay không dung đến. Lần này nó là kẻ cứu tinh. May mắn thay, nó là một khẩu trang N95. Tôi đeo nó đến bệnh viện, đến sân bay, và tôi đeo nó để mua khẩu trang. Sau khi đeo nó vài ngày, thực sự rất bất lực.
Trong gia đình tôi, ngoài tôi ra, còn có một chú chó 16 tuổi. Vào chiều ngày 22 tháng 1, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng thức ăn cho chó đã hết. Mau liên hệ với cửa hàng thú cưng mua cho chó, sẳn tiện ra ngoài mua khẩu trang. Vì vậy, tôi đã đi đến một hiệu thuốc trên đường Đông Đình gần nhà tôi (không nêu tên). Họ tình cờ có N95, nhưng một chiếc là 35 nhân dân tệ(115k vnđ) (đắt hơn 5 nhân dân tệ so với Thượng Hải). Một túi 25 cái có giá 875 nhân dân tệ(2.900k vnđ). Tôi nói, làm thế nào bạn có thể bán mắc vào lúc này? Họ trả lời rằng các nhà cung cấp đã tăng giá, và chúng tôi phải tăng giá. Vì nhu cầu cấp thiết, giá mắc cũng phải mua. Vì vậy, tôi định mua trước bốn cái. Không ngờ, tất cả các khẩu trang của họ không được đóng gói riêng lẻ và nhân viên bán hàng đã bốc chúng bằng tay. Tôi thấy rằng các điều kiện vệ sinh như vậy thì không có còn hơn, Sau đó tôi đã không mua nó.
Vào đêm giao thừa, tôi tiếp tục đi mua khẩu trang. Tất cả các hiệu thuốc đều đóng cửa. Chỉ có một vài siêu thị nhỏ dạng gia đình vẫn còn mở. Tại một siêu thị, tôi thấy có bán khẩu trang N95. Thương hiệu Nghi Mông Sơn, màu xám, với bao bì riêng từng cái. 10 nhân dân tệ một cái(33k vnđ). Tôi đã mua bốn cái. Cuối cùng tôi cảm thấy ổn định hơn. Sau khi biết rằng anh trai mình không có khẩu trang, tôi đã đồng ý với anh trai chia cho 2 cái và gửi cho anh trai vào ngày hôm sau. Nhưng hôm sau, anh tôi nói, đừng đi ra ngoài. May mắn thay, mọi người không đi ra ngoài và khẩu trang ít được sử dụng thường xuyên hơn.
Mới trò chuyện với đồng nghiệp trên WeChat vừa nãy. Mọi người đều nói rằng vấn đề lớn nhất hiện nay là vấn đề khẩu trang. Rốt cuộc, đôi khi bạn phải ra ngoài và mua một cái gì đó. Một số đồng nghiệp và bạn bè đã được gửi đến, nhưng không thể nhận được. Cũng có khi mua nhằm hiệu lạ. thấy rằng có khẩu trang tái chế trên mạng và nên cũng không dám dùng. Hầu như tất cả mọi người chỉ còn một hoặc hai cái, vì vậy chúng tôi phải khích lệ nhau và tiết kiệm nó. Chú hề đã đúng. Khẩu trang thực sự đã thay thế thịt heo và trở thành món hàng được tìm kiếm nhiều nhất sau Tết.
Tôi tin rằng, việc khan hiếm khẩu trang, không chỉ có tôi,anh trai tôi và các đồng nghiệp. còn có nhiều người ở Vũ Hán nữa. Và tôi cũng tin rằng khẩu trang không hề thiếu, cái thiếu chỉ là làm thế nào để đến tay người dân. Ở đây, tôi chỉ hy vọng rằng các công ty chuyển phát nhanh có thể làm việc sớm hơn và tăng tốc hàng hóa ở Vũ Hán, để giúp chúng tôi vượt qua khó khăn.
Ngày 26: Chuyển tiếp: “Trợ giúp khẩn cấp! Kiêu gọi các khách sạn / Nhà trọ cả nước tiếp nhận người Hồ Bắc / Vũ Hán bị mắc kẹt
Giúp đỡ. Xin người dân cả nước khoan dung cho người Hồ Bắc và người Vũ Hán. Bất kể họ rời khỏi Hồ Bắc như thế nào, họ nên có thức ăn và một nơi để cư trú. Kẻ thù của bạn là bệnh dịch, không phải người Hồ Bắc và người Vũ Hán những kẻ bị hại nghiêm trọng..
Các ghi chú trên đều được lưu giữ lại.
Mùng 3 tháng giêng AL(27/1/2020)
Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người dân ở Vũ Hán vẫn đang trong thời điểm quan trọng. Mặc dù mọi người đã thoát ra khỏi sự hoảng loạn, bất lực, lo lắng và căng thẳng ban đầu, và giờ họ đã bình tĩnh và ổn định rất nhiều, họ vẫn cần sự an ủi và khuyến khích của mọi người. Cho đến ngày nay, ít nhất hầu hết người Vũ Hán không còn ở trong trạng thái “ Lục thần vô chủ”. Ban đầu tôi muốn xem lại toàn bộ quá trình từ kinh ngạc đến thoải mái trong giai đoạn này từ ngày 31 tháng 12, nhưng bài viết này quá dài. Do đó, tôi chỉ viết một vài cảm xúc gần đây trong thời gian thực, và sau đó từ từ viết “Nhật ký phong thành”.
Hôm qua mùng 2, vẫn gió lạnh và gió lạnh. Có tin tốt và tin xấu. Tất nhiên, tin tốt là sự hỗ trợ của nhà nước ngày càng mạnh hơn, nhiều nhân viên y tế và Quân giải phóng PLA đã đổ xô đến Vũ Hán, v.v., khiến người dân Vũ Hán cảm thấy nhẹ nhõm. Chúng ta đều biết điều này.
Tin tốt cho bản thân tôi là không ai trong số những người thân yêu của tôi bị nhiễm bệnh. Mặc dù em trai tôi sống ở trung tâm vùng dịch, Chợ hải sản Trung Nam và Bệnh viện Trung tâm Hán Khẩu đang ở quanh nhà em trai. Em trai tôi sức khỏe không được tốt lắm. Anh ấy đã từng đến bệnh viện đó trước đây. May mắn thay, vợ chồng em trai vẫn ổn. Người em trai nói rằng anh ta đã chuẩn bị đủ các món ăn trong mười ngày và sẽ không cần đi ra ngoài chút nào. Tôi, con gái tôi và gia đình anh trai tôi sống ở Vũ Xương. Bên kia sông, hệ số rủi ro thấp hơn một chút so với Hán Khẩu, và cũng an toàn hơn.
Mặc dù bị khoá trong nhà, tôi không cảm thấy buồn chán. Có lẽ tất cả chúng tôi thích hợp ở nhà. Chỉ có đưa cháu gái và con nó vể thăm cha mẹ nó ,có chút bận tâm. Ban đầu tính là vào ngày 23, rời Vũ Hán bằng đường sắt cao tốc đến Quảng Châu để gặp chồng và bà ngoại chồng (thực ra nếu phải đi, và cuộc sống chưa chắc tốt hơn Vũ Hán.) Kết quả là ngày hôm đó thành phố bị đóng cửa và không thể thoát được.
Phong thành không biết đến ngày nào tháng nào, có thể trể nải công việc và con cái đi học, cũng là câu hỏi. Tuy nhiên, vì hộ chiếu của họ đến từ Singapore, hôm qua họ đã được chính phủ Singapore thông báo rằng một chiếc máy bay sẽ đến Vũ Hán để đón họ trong vài hôm (ước tính có rất nhiều cư dân Singapore ở Vũ Hán). Họ cần được cách ly trong 14 ngày trước khi trở về nhà. Mặc dù chính phủ Singapore chưa có quyết định cuối cùng, nhưng tin tức đã làm mọi người thở phào.
Tin tốt hơn là cha của con gái tôi đã nhập viện ở Thượng Hải. Lúc chụp phim phổi, phổi có bóng đen, hôm qua cũng giải toả nghi nhiễm,chắc là cảm cúm thông thường, chưa bị viêm phổi mới, hôm nay có thể xuất viện. Như vậy, cô con gái thường ngồi ăn cùng ông gần đây, không còn phải cách ly nghiêm ngặt trong chính nơi ở của mình (vào năm thứ ba mươi, tôi lái xe trong mưa để đưa thức ăn cho cô ấy!).
Rất nhiều hy vọng rvề loại thông tin tốt này, mỗi ngày một chút, mặc cho phong thành, mặc cho bị nhốt trong nhà, ít nhất tinh thần chúng tôi có thể thư thái.
Tin xấu vẫn còn đó. Sáng hôm qua, con gái tôi nói rằng cha của người quen (ông bị ung thư gan) bị nghi nhiễm và được đưa đến bệnh viện mà không ai cứu chữa. Ông đã chết trong vòng ba giờ sau. Đây là khoảng hai ngày trước. Cô cũng rất buồn khi nói qua điện thoại. Đêm qua, Tiểu Lý từ đơn vị đã gọi và nói rằng Viện Văn Liên của tỉnh nơi tôi đang sống đã tìm thấy hai người bị nhiễm bệnh. Ba mươi mấy tuổi, cùng một gia đình. Muốn tôi đchú ý an toàn. Nơi ở của họ cách nhà tôi khoảng hai ba trăm mét. Nhưng nhà tôi là một ngôi nhà riêng biệt, một cửa một sân, vì vậy tôi sẽ không còn lo lắng nhiều hơn nữa. Đó là những người hàng xóm của họ ở cùng tòa nhà. Họ sẽ có chút lo lắng. Hôm nay, tôi nghe đồng nghiệp của tôi nói rằng họ chỉ bị bệnh nhẹ và bị cách ly và điều trị tại nhà. Những người trẻ tuổi, với thể chất tốt và nhiễm bệnh nhẹ, sẽ có thể chống kháng được. Cầu nguyện cho họ sớm bình phục.
Hôm qua là một tin nóng tại cuộc họp báo ở Hồ Bắc. Tôi thấy rất nhiều người chửi tục. Biểu cảm của ba quan chức đầy thảm hại và kiệt sức. Lỗi lầm thường xuyên, cho thấy trái tim cũng hỗn loạn. Thật tế cũng tội. Họ chắc cũng có gia đình ở Vũ Hán và tôi tin rằng lời ăn năng của họ là đúng. Sự tình làm sao đi đến bước này? Sau khi xem xét, tôi tự nhiên biết được. Trong giai đoạn đầu của dịch bệnh, chính quyền Vũ Hán, phản ứng chậm chạp và bất lực trước và sau khi đóng cửa thành phố, đã gây ra sự hoảng loạn lớn trong nhân dân và gây tổn hại cho tất cả người dân Vũ Hán. Tôi sẽ trình bày chi tiết trong bài viết. Nhưng bây giờ, điều tôi muốn nói là năng lực của các quan chức Hồ Bắc thực sự là năng lực trung bình của các quan chức Trung Quốc. Không phải là họ tồi tệ hơn các quan chức khác, mà là họ gặp xui thôi. Các quan chức luôn hành động theo các tài liệu, và một khi họ không có tài liệu, họ như rắn mất đầu. Nếu sự cố rơi vào một tỉnh khác cùng một lúc, những quan chức đó sẽ không thể hiện tốt hơn Hồ Bắc. Tất cả chúng ta sẽ nếm trải hậu quả xấu xa của việc lựa chọn trái ý, hậu quả của việc nói suông về sự đúng đắn chính trị nhưng không tìm kiếm sự thật từ sự thật và hậu quả của việc không cho phép mọi người nói sự thật và không cho phép báo chí đưa tin sự thật. Vũ Hán lao lên trước, nhưng đã ăn một quả lớn trước.
Mùng 4 tháng giêng AL (28/1/2020)
Thời tiết đã đã cải thiện kể từ hôm qua. Mưa đã tạnh. Vẫn còn một chút ánh nắng vào buổi chiều. Bầu trời tươi sáng, khiến tâm trạng mọi người cảm thấy tốt hơn. Chỉ là những người bị nhốt trong nhà cảm thấy buồn chán hơn. Rốt cuộc, mọi người đã bị giam giữ gần sáu ngày kể từ khi phong thành. Trong năm ngày này, bạn không chỉ có nhiều cơ hội để tâm sự cùng nhau, cơ hội cãi nhau cũng không ít. Rốt cuộc, các gia đình già trẻ chưa bao giờ sống cùng nhau ngày ngày như vậy, đặc biệt là những gia đình chật chội. Ngoài ra, thời gian dài không ra ngoài, người lớn dễ xử nhưng trẻ em có lẽ rất khó chịu. Tôi không biết những người đã học qua tâm lý học có cách nào để xoa dịu người Vũ Hán không. Trong mọi trường hợp, chúng tôi vẫn phải giữ mình trong 14 ngày. Nghe nói,Khoảng 2 ngày sau dịch bệnh sẽ có đợt bùng phát mạnh. Ngoài ra còn có bác sĩ nói dài nói ngắn hướng dẫn rằng: Miễn là có gạo ở nhà, cho dù ăn cơm trắng, cũng không nên đi ra ngoài. Được rồi, làm theo lời khuyên của bác sĩ vậy.
Hôm nay vui mừng chiếm hơn 1 nữa. Hôm qua, Hạ Xuân Bình, tổng biên tập Thông tấn xã Trung Quốc, và là bạn học cùng trường với tôi đã phỏng vấn tôi trên WeChat. Hôm nay anh ta đã mang người đến chụp hình. Đáng ngạc nhiên, anh ấy đưa cho tôi hai mươi khẩu trang N95! Quả thật là giúp vừa kịp lúc, làm cho tôi vui mừng khôn xiết. Trong khi chúng tôi đang chụp ảnh và nói chuyện ở lối vào Khu nhà Văn Liên, bạn cùng lớp của tôi là Lão Cảnh đi mua gạo về. Anh ta dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn chúng tôi. Tôi nghĩ anh ấy thậm chí muốn dùng giọng nói của người Hà Nam, hét lên: các bạn là ai? Tại sao bạn đứng trước cửa tòa nhà Văn Liên của chúng tôi? Nhìn thấy khuông mặt đó, tôi gọi anh ngay lập tức. Đôi mắt anh ta ngay lập tức trở nên thân mật và nhiệt tình, như lâu ngày tương phùng vậy, mặc dù chúng tôi vẫn trò chuyện trên mạng giữa các bạn cùng lớp mỗi ngày. Hạ Xuân Bình học khoa lịch sử. Năm đó khoa ngữ văn và Khoa Lịch sử sống cùng tòa nhà ký túc xá. Vì vậy, ngay khi tôi giới thiệu họ, họ đã tay bắt mặt mừng với nhau. Lão Cảnh sống cùng khu viện với tôi ở Vũ Hán và Hải Nam. Anh ấy đã không kịp để đến Hải Nam trong năm nay, chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ thương hại và bị mắc kẹt trong nhà của khu viện này. Lão Cảnh nói với tôi rằng hai người nhiễm bệnh trong tám tòa nhà trong khu viện đã được đưa vào bệnh viện. Vì vậy, tất cả những người hàng xóm đã nhẹ nhõm. Tôi tin rằng điều trị trong bệnh viện sẽ tốt hơn nhiều so với cách ly tại nhà. Vẫn đang cầu nguyện cho sự hồi phục sớm của họ.
Sau khi tiễn Hạ Xuân Bình rời đi, vừa vào nhà, Tiểu Viên, biên tập của cuốn ” Đến Lư Sơn để xem biệt thự cũ” và “Tô giới Hán Khẩu”,do tôi viết nhiều năm trước, sau khi đọc trên Weibo của tôi đã gửi cho tôi ba gói khẩu trang. Cảm động thật! Bạn bè cũ thật mạnh mẻ! Khẩu trang của tôi đột nhiên trở nên dồi giàu. Ngay lập tức chia sẻ với các đồng nghiệp đã lo lắng về việc thiếu khẩu trang ngày hôm qua. Đồng nghiệp Quát Tài đến lấy khẩu trang và mang cho tôi một ít rau. Tôi đã nói, thực sự có một cảm giác đau khổ chung. Đồng nghiệp này trên có người già, dưới có trẻ em, ba thế hệ trong một gia đình và còn có người bệnh nữa. Cô phải cách ngày ra ngoài để mua rau. Nói ra cô ta cũng thuộc thế hệ 8x, thật khó khăn biết bao! Thậm chí còn lo lắng về công việc. Tôi nghe họ nói chuyện trên mạng và nói rằng bài viết sắp được phát hành? Hãy suy nghĩ Vũ Hán có loại người như chúng tôi, khó khăn gì không vượt qua được..
Tin xấu cũng tự nhiên bay tứ tung . Mấy ngày trước, khi tôi nghe tin bốn vạn người ở Bách Bộ Đình tụ tập tổ chức tất niên, tôi đã ngay lập tức gửi lời chỉ trích trong nhóm bạn, Lời nói của tôi rất nặng nề. Nghe rằng vào những thời điểm như vậy, nhiều cộng đồng cũng tổ chức các cuộc tụ họp lớn, “về cơ bản coi như là hành vi phạm tội”. Điều này đã được nói vào ngày 20 tháng 1. Ngạc nhiên hơn, vào ngày 21,Tỉnh còn tổ chức đại nhạc hội ca múa nhạc quy mô lớn. Ý thức của mọi người để đâu rồi? Làm thế nào cứng nhắc, ngu ngốc, khó xoay chuyển, và không thực tế, mới làm như vậy? Con Virus sẽ nghĩ, ‘’ tụi bây thực sự coi thường tao nhá!’’ Tôi thực sự không muốn nói nhiều hơn về những điều như vậy bây giờ. Tin xấu đến từ Bách Bộ Đình: một số người trong số họ đã được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi mới. Mặc dù tôi không truy tìm thông tin thêm, nhưng dựa trên đánh giá trực quan, người báo cho tôi sẽ không nói dối. Thử nghĩ xem, làm thế nào không ai bị nhiễm khi tập trung 1 số người đông đúc như vậy? Có chuyên gia nói, tỷ lệ tử vong của viêm phổi ở Vũ Hán, không cao trong thời gian này. Mọi người cũng đồng tình điều này, và tôi cũng đồng tình như vậy. Tuy nhiên,nhiều thông tin khác truyền đến, làm cho mọi người khiếp sợ. Từ ngày 10 đến ngày 20 tháng 1, những người hội họp liên hoan này, tự bảo trọng vậy. Con Virus sẽ không quan tâm ai là dân thường và ai là người lãnh đạo đâu.
Sẳn tiện, nói về chiếc mũ của ngài Thị trưởng Chu. Từ hôm qua đến hôm nay, vấn đề này đã được nói trên mạng. Như thường lệ, tôi có thể cười 1 phen. Nhưng bây giờ, Thị trưởng Chu đang dẫn đầu các quan chức thành phố, chạy đôn chạy đáo vì dịch bệnh. Sự mệt mỏi và lo lắng của ông có thể được nhìn thấy trên khuông mặt. Tôi đoán rằng ông ta thậm chí đã nghĩ đến, sau khi sự việc qua đi, kết cuộc của ông ta sẽ như thế nào. Lúc này, anh ta phải có cảm giác tội lỗi, tự trách mình và hối hận. Tuy nhiên, cuối cùng anh ta là người đứng đầu tòa thị chính, dù thế nào đi nữa, anh ta phải tập trung tinh thần và đối mặt với những điều lớn lao trước mắt. Ông ta cũng là người phàm. Tôi nghe mọi người nói rằng Thị trưởng Chu là một người rất thực dụng và danh tiếng của aông ấy luôn tốt. Ông ấy đã từng bước leo lên từ vùng núi Ngạc Tây Sơn. Có lẽ trong cuộc đời ông ta, chưa bao giờ gặp phải một sự kiện lớn như vậy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, chúng tôi có thể nhìn vào sự kiện chiếc mũ này từ một quan điểm ôn hòa hơn? Ví dụ, có thể ông ta cảm thấy rằng trong thời tiết lạnh như vậy, aông ta đội mũ, nhưng Ngài Thủ tướng(Lý Khắc Cường) lại không đội. Ông ta trẻ hơn Thủ tướng, nên đội nó trông khá bất lịch sự, nên ông ta cởi nó ra và đưa cho trợ lý của mình. Hãy suy nghĩ về nó theo cách này, có phải tốt hơn không?
Chỉ cần ghi lại một chút.
Mùng năm tháng giêng AL (29/1/2020)
Ngủ thẳng đến 12 giờ trưa (Thực tế, tôi thường thức dậy rất muộn, nhưng thường tự ý thức. Bây giờ, người dân Vũ Hán nói: Nằm ngũ rất khó khăn,ngủ suốt buổi sáng,lại còn suốt buổi chiều. Theo cách này, không có cảm giác thẳng thắn!).
Nằm trên giường và xem điện thoại, tôi thấy một tin nhắn từ người bạn bác sĩ : Hãy tự bảo trọng, không được ra ngoài, không được ra ngoài, không được ra ngoài. Sự nhấn mạnh liên tục này vào các từ “không được ra ngoài” là tôi hồi hộp. Tôi nghĩ, chắc những ngày này thực sự là thời kỳ bùng phát. Tôi lập tức gọi cho con gái, con bé nói rằng nó chuẩn bị đi mua một số cơm hộp trong siêu thị khu phố. Tôi muốn con bé đừng đi. Cho dù chỉ ăn cơm trắng, cũng đừng ra ngoài trong những ngày này. Mùng 1 khi nghe tin cấm lưu thông xe cơ giới. Tôi đã gửi cho con gái tôi một lô thực phẩm để đảm bảo con bé có thể sống trong mười ngày. Tôi đoán con bé quá lười để bắt tay làm, nên mới ra ngòai để kiếm đồ ăn. May mắn thay, con bé cũng sợ chết. Khi nghe điều đó, con bé đã đồng ý không ra ngoài. Sau một thời gian, con bé bắt đầu hỏi tôi cách làm bắp cải lớn (Thú thật, con bé cho bắp cải lớn vào tủ đông?). Nơi ở của con bé chưa bao giờ có nấu nướng. Ngày thường, hoặc là về nhà ăn kế hoặc ăn hàng quán ngoài. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng bắt đầu khởi động gian bếp của mình. Đây có phải là một thu hoạch ngoài ý muốn không? So với con gái, tôi thấy thoải mái hơn, hàng xóm đã gửi cho tôi một đĩa bánh bao chiên nóng hổi. Mặc dù cả hai chúng tôi đều đeo khẩu trang khi giao tiếp,nhưng tôi vẫn cam cảm ăn 1 cái liền.
Hôm nay trời nắng chói chang, Đây là loại ánh nắng thoải mái nhất ở Vũ Hán vào mùa đông. Ấm áp và mềm mại. Nếu không có dịch bệnh, xung quanh nhà tôi chắc phải kẹt cứng xe. Bởi vì đướng xanh Đông Hồ ở gần đây, đây là nơi yêu thích của người Vũ Hán. Tuy nhiên, đường xanh đông Hồ hiện nay trống vắng. hai hôm trước, Lão Đạo bạn học của tôi chạy quanh một vòng. Nói cả con đường xanh, chỉ có một mình anh ta. Để nói nơi nào an toàn nhất, e rằng Đường xanh Đông Hồ là một nơi.
Miễn là người Vũ Hán ở nhà không bị nhiễm bệnh, trái tim của mọi người về cơ bản là an tâm. Những người tội nghiệp nhất là những bệnh nhân và gia đình của họ. Bởi vì gường bệnh ở bệnh viện khó tìm, họ vẫn còn bị đau khổ giày vò. Việc xây dựng bệnh viện Hỏa Thần Sơn đang làm gấp rút, nhưng sau tất cả, nước xa không cứu được gần lửa. Họ là nạn nhân lớn nhất. Tôi không biết có bao nhiêu gia đình đã tan vỡ. Một số truyền thông đang ghi lại những điều này. Cũng nhiều phóng viên tự do, từ lâu đã âm thầm ghi lại. Những gì chúng ta có thể làm, chỉ là ghi lại. Vào buổi sáng, tôi đọc một bài có nội dung nói về cái chết của một người mẹ của anh ta vào ngày mùng 1 và cha và anh trai cũng bị nhiễm bệnh. Trái tim tôi đặc biệt sợ hãi. Gia đình này cũng được coi là tầng lớp trung lưu. Còn những bệnh nhân nghèo thì sao? Tôi không biết nó sẽ trông như thế nào. Trong thực tế, một ngày khác, tôi đã thấy nhiều clip nói về sự kiệt sức của nhân viên y tế và sự sụp đổ của bệnh nhân. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nỗi buồn và bất lực trong cuộc đời này như vậy. Xuyên Ngạc (Giáo sư Hồ Đại) nói rằng anh muốn khóc lớn mỗi ngày. Không phải ai cũng muốn vậy sao? Vì lý do này, tôi đã nói với bạn bè rằng cho đến ngày nay, chúng ta có thể thấy rõ tỷ lệ nhân họa. Sự việc qua đi, những kẻ vô trách nhiệm sẽ không được tha thứ, không một ai được tha thứ. Nhưng bây giờ, chúng ta phải toàn lực chống dịch, vượt qua khó khăn.
Nói về bản thân mình. Ngoại trừ tâm trạng khác với cuộc sống hàng ngày, không có nhiều thay đổi trong cuộc sống. Tết năm nào cũng vậy. Vào ngày mùng 3, tôi thường đến chúc tết nhà ông cậu Dương Thúc Tử và tụ họp ăn uống (năm nay đã hủy bỏ, vì ông cậu tuổi già suy yếu, và điều quan trọng là phải bảo vệ an toàn), và về cơ bản là không đi đâu khác cả. Trên thực tế, tôi thường dễ bị viêm phế quản mỗi một mùa đông. Từng liên tiếp 3 năm liền, phải vào nằm viện, trước sau dịp tết. Vì vậy, những ngày này tôi luôn cảnh giác mình không được bị bệnh. Tôi đã bị đau đầu vài ngày trước, và một chút ho ngày hôm qua, nhưng hôm nay tôi lại khỏe lại. Trước đây, Tưởng Tử Đan (cô ấy nghiên cứu nhiều về Trung y), dựa trên cảm lạnh của tôi, nói rằng đó là “Hàn bao lửa”.(lửa lạnh) Từ đó khi đến mùa đông, tôi sử dụng: Hoàng Kỳ, bông kim ngân, bông cúc, Kỷ tử, Sâm hoa kỳ và táo tàu, trà dâu tằm nấu nước uống. Tôi đặt cho nó một cái tên, “Nồi tạp”. Uống vài ly cối mỗi ngày. Sau khi dịch bệnh trở nên căng thẳng, tôi uống thêm vitamin C mỗi sang tối. 1 ly vitamin C sỏi bọt, thêm vài ly nước lọc. Ban đêm khi tắm, hứng luồng nước nóng vào lưng trong một thời gian dài. và ăn hết những viên thuốc liên hoa thanh ôn đã mua. Bạn học đã dạy một bài “Bế môn pháp” và yêu cầu chúng tôi ngồi niệm liên tục: ” toàn thân khóa lỗ chân long!, hàn phong không nhập,trăm tà không xâm, chánh khí nội tồn, tà không thể can!” hắn thành thật nói đây là “bí kíp lâu đời”Không phải mê tín. Chúng tôi cười một phen và hông biết có ai niệm nó không. Nói tóm lại, tôi đã sử dụng tất cả các chỉ giáo của bạn bè (trừ Bế môn pháp). Rõ ràng, chúng rất hữu ích. Tôi đang trong tình trạng khá tốt. Bảo vệ chính mình đã là tự giúp đỡ rồi.
Nhân tiện, một trong những bài Weibo của tôi đã bị chặn ngày hôm qua. Nó sống lâu hơn tôi nghĩ. Càng không nghĩ đến bị nhiều người đăng lại. Bởi vì tôi thích viết trực tiếp vào ô nhỏ của Weibo. Vì vậy, khi viết nó rất tùy ý (tôi thích cảm giác ngẫu hứng này!), Nghĩ đến cái gì viết cái đó. Hiệu đính không cẩn thận, và có nhiều sai lầm và thiếu sót (xấu hổ, có chút xin lỗi hệ trung văn Võ Đại). Thật ra, tôi không có ý định chỉ trích bất cứ ai vào lúc này. Rốt cuộc, kẻ thù chính của chúng ta bây giờ là bệnh dịch. Tôi chắc chắn sẽ sát cánh với chính phủ và tất cả người dân Vũ Hán và toàn tâm toàn ý để chống lại dịch bệnh. Tôi cũng sẽ hoàn toàn hợp tác với tất cả các yêu cầu của chính phủ đưa ra công chúng. chỉ là khi viết đến đó,cảm thấy phản ánh cũng là cần thiết. Cho nên, đã thử phản ánh 1 lần.
Mùng sáu tháng giêng AL (30/1/2020)
Hôm nay trời nắng tốt.Có không khí thoải mái nhất trong mùa đông. Đó cũng là ngày tốt nhất để khen thưởng mùa đông. Nhưng dịch bệnh hủy hoại tâm trạng của mọi người. Hàng ngàn hàng vạn cảnh đẹp, không một ai xem.
Thực trạng tàn độc vẫn còn trong tầm mắt. Sau khi thức dậy, nhìn vào tin tức. Một anh nông dân đã bị chặn bên ngoài bức tường bằng đất lúc nửa đêm. Cho dù cầu xin thế nào, người gác đường cũng không cho qua. Người nông dân cuối cùng đã đi đâu trong đêm khuya lạnh lẽo như vậy? Rất đáng lo ngại. Chấp hành các quy định phòng dịch chắc chắn là tốt, nhưng nó không thể thực hiện để nhân quyền cơ bản cũng không còn nữa. Tại sao tất cả các quan chức của chúng tôi có thể giáo điều theo một mảnh giấy? Chỉ cần 1 người đeo khẩu trang, hướng dẫn anh nông dân đó đến một căn phòng trống, cách ly trong một đêm, không phải tốt hơn sao?. Tôi cũng thấy một đứa trẻ bị bại não, vì người cha bị bắt đi cách ly, sống 1 mình trong nhà năm ngày, do đó đã chết đói. Một dịch bệnh đã bộc lộ vô số chúng sinh tương phản, bộc lộ các tiêu chuẩn cơ bản của các quan chức trên khắp Trung Quốc và thậm chí là các bệnh xã hội của chúng ta. Đây là một bệnh nghiêm trọng và dai dẳng hơn viêm phổi mới. Và không thấy thời gian chữa lành. Vì không có bác sĩ và không ai muốn điều trị. Nghĩ đến đây, lòng tôi vô cùng buồn bã. Chỉ vài phút trước, một người bạn nói với tôi rằng một thanh niên trong đơn vị chúng tôi bị bệnh hai ngày nay, khó thở, bị nghi nhiễm, nhưng chưa được chẩn đoán và cũng không thể nhập viện. Anh chàng này rất thật thà và trung thực. Tôi biết rõ cả nhà anh ấy. Hy vọng rằng đó chỉ là cảm lạnh thông thường, đừng bị trúng chiêu ác này.
Nhiều người đã gửi cho tôi tin nhắn nói rằng họ đã xem bài phỏng vấn của tôi với Trung Tân Xã CNS(Vâng, người phỏng vấn Hạ Xuân Bình là phó tổng biên tập của Trung Tân xã CNS, và tôi đã ghi nhầm thành tổng biên tập trong blog của tôi. Vô tình thăng lên 1 cấp. Ở đây tôi muốn giải thích 1 chút, và xin lỗi Hạ Xuân Bình và tổng biên tập thực sự), cảm giác là tôi nói không tệ. Trên thực tế, nội dung phỏng vấn tất nhiên bị xóa nhiều đoạn, dễ hiểu. Nhưng có một vài câu, tôi cảm thấy nên để lại vẫn ổn. Lúc nói về chủ đề tự mình chữa bệnh, tôi cũng nói: “Điều quan trọng nhất là những người bị nhiễm bệnh và gia quyến của những người đã chết. Sự đau khổ của họ có thể tồi tệ hơn, vét đau có thể sâu hơn và thậm chí không thể hồi phục suốt đời. những cái đó chính quyền cần phải đặc biệt quan tâm … ” Hãy quay lại và nghĩ về anh nông dân bị từ chối vào đêm khuya, nghĩ về đứa trẻ chết đói ở nhà của người nào đó, và vô số người dân bình thường kêu cứu trong vô vọng, và những người Vũ Hán lưu lạc khắp nơi, bị xua đuổi như chó hoang (bao gồm rất nhiều trẻ em), không biết sẽ mất bao lâu để chữa lành vết thương như vậy. tổn thức của cả một quốc gia, chắc không cần tôi nói.
Từ hôm qua đến hôm nay, trên mạng đã lan truyền điên cuồng về chính kiến của các chuyên gia khi họ đến Vũ Hán. Vâng, những chuyên gia vinh hoa phú quý đó, bất cẩn reo rắc tội ác ghê tởm khi họ sơ suất kết luận với mọi người rằng “Người không truyền người”, “khả phòng khả trị” họ đã phạm phải 1 tội ác đầy trời. Nếu còn lương tâm, nếu còn nhìn thấy tình trạng hiện tại, của những người đau khổ đó, trong thâm tâm có cảm giác tội lỗi không? Đương nhiên, các quan chức chính quyền ở Hồ Bắc, có trách nhiệm giữ đất an dân. Bây giờ đất không giữ được , dân cũng không an, làm sao họ có thể không chịu trách nhiệm được? Bệnh dịch cho đến ngày hôm nay, phải là kết quả phối hợp của nhiều phía. Họ không có cách nào để thoát tôi. Chỉ là bây giờ, chúng tôi hy vọng rằng họ lấy lại thần sắc, với tinh thần chuộc tội và tinh thần trách nhiệm, và tiếp tục dẫn dắt người dân Hồ Bắc, thoát khỏi thời kỳ khó khăn, để có được sự mở rộng từ bi và tha thứ của mọi người. Vũ Hán phải kiên trì chống dịch, toàn dân cũng vậy.
Hầu hết những người thân yêu của tôi đang ở Vũ Hán. May mắn thay, mọi người vẫn khỏe mạnh. Trên thực tế, tất cả họ đều được coi là người cao tuổi. Anh cả,chị dâu tôi đều đã ngoài bảy mươi, và em tôi và tôi đều đang trên đường đến U70. Nếu chúng ta không bị bệnh, chúng ta đã giúp đỡ đất nước rồi. May mắn thay, hai mẹ con cháu gái đã về đến Singapore vào sáng sớm hôm nay và họ bị cách ly trong một khu nghỉ mát. Chúng tôi xin cảm ơn sâu sắc với Cục Quản lý giao thông Hồng Sơn. Cháu gái đã thông báo hôm qua rằng: máy bay Singapore cất cánh lúc ba giờ sáng và phải đến kịp sân bay vào buổi tối sớm. Giao thông bị phong tỏa, anh tôi lại không biết lái xe, và hai mẹ con cháu gái tôi không có phương tiện đi đến sân bay. Nhiệm vụ đó rơi vào tôi. Anh tôi sống ở Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung trong quận Hồng Sơn. Tôi đã hỏi Cục Quản lý Giao thông Hồng Sơn xem xe của tôi có thể đến đó được không. Họ có rất nhiều độc giả của tôi. Vì vậy, nói rằng bạn cứ việc viết lách ở nhà, nhiệm vụ đó để cho chúng tôi lo. Vì vậy, đêm qua sĩ quan Tiếu đã được gửi đến để đưa mẹ con cháu gái tôi đến sân bay. Cả gia đình chúng tôi xin cảm ơn sự giúp đỡ của họ. Có gấp có nạn tìm cảnh sát, đây là điều đáng tin cậy nhất. Sự bình yên của mẹ con cháu gái tôi, là điều duy nhất tôi cảm thấy hạnh phúc ngày hôm nay.
Hôm nay là mùng 6, đã bị phong thành gần tám ngày. Điều cần phải nói là cho dù người Vũ Hán bản tính lạc quan và công việc của Vũ Hán ngày càng có trật tự, nhưng hiện trạng ở Vũ Hán vẫn còn khắc nghiệt.
Uống cháo mễ vào buổi tối. 1 lát lên máy chạy bộ vận động một chút. Từng chút một, ghi lại nó.
Mùng bảy tháng giêng AL(31/1/2020)
Hôm nay mùng bảy, thời tiết có thể nói là nắng chói chang. Đây có phải là một dấu hiệu tốt không? Thời điểm quan trọng nhất để chống lại dịch bệnh là trong tuần này. Theo các chuyên gia, tính đến 15/1(AL), hầu như tất cả những người bị nhiễm đều đã phát bệnh. Đó là bước ngoặt. Vì vậy, hãy kiên trì thêm một tuần nữa. Sau tuần này, những người bị nhiễm bệnh gần như bị cách ly hết và những người không bị nhiễm bệnh có thể bước ra khỏi nhà. lúc đó sẽ được tự do. , Suy nghĩ chắc là như vậy.Từ khi phong thành đến nay, chúng tôi đã đóng cửa được chín ngày, đại nạn sắp qua.
Trước khi thức dậy, lướt xem điện thoại. Một thông điệp đặc biệt tốt: Chàng trai trong đơn vị chúng tôi “không bị nhiễm bệnh. Hôm nay hoàn toàn bình phục. Hôm qua, anh tai đã uống quá nhiều thuốc vì chứng tiêu chảy. cái thằng khờ này! Dịch bệnh qua rồi phải khao nhé, làm rung sợ mọi người.” Vừa mới cười xong lại gặp 1 tin khác. Rất nhiều bạn bè của tôi biết người này, trong Đoàn Ca múa nhạc tỉnh, người này đã xếp hàng để chờ nhập viện sau khi bị nhiễm bệnh, nhưng Khi được thông báo tiếp nhận, cũng là vừa lúc anh ta qua đời. Tôi cũng nghe nói rằng một số quan chức Hồ Bắc đã bị nhiễm bệnh và một số đã mất. Than ôi, có bao nhiêu người ở Vũ Hán tan nhà nát cửa trong thảm họa này? Cho đến nay, chưa thấy ai đứng ra nhận trách nhiệm và xin lỗi, mà chỉ thấy có vô số cách nói và văn bản thối thác mà thôi.
Những người sống sót, các bạn muốn mắng chửi ai? Tôi thấy một nhà văn cũng đã đề cập đến 2 từ “Hoàn thắng”(thắng lợi hoàn toàn), trong một cuộc phỏng vấn với các phóng viên. Tôi không biết phải nói gì. Vũ Hán đến như thế này! Cả nước cũng như thế này! Ngàn ngàn vạn vạn người giống như con chim sợ cung tên, và thậm chí nhiều sinh mạng đang nằm trong bệnh viện, và vô số gia đình đã bị chia cắt. Chiến thắng ở đâu? Hoàn toàn ở đâu? Đều là đồng nghiệp, thật không muốn mở miệng. Bạn nói có người miệng nhanh hơn não ư? Không phải, để làm hài long cấp trên, họ đều miệng nhanh hơn não. May mắn thay, ngay lập tức nhìn thấy bài phê phán của một nhà văn khác, anh ta đã từng bước truy hỏi, với từ ngữ rất nghiêm khắc. Điều này cho tôi biết cũng có nhiều nhà văn có lương tâm. Mặc dù tôi không phải là chủ tịch Hội Nhà văn Hồ Bắc, tôi vẫn là một nhà văn. Tôi muốn nhắc nhở các đồng nghiệp của tôi ở Hồ Bắc rằng, hầu hết các bạn sẽ được yêu cầu viết bài văn và bài thơ ca ngợi trong tương lai, nhưng xin vui lòng suy nghĩ trong vài giây trước khi viết, đối tượng bạn muốn ca ngợi là ai?. Nếu bạn muốn nịnh hót, cũng nên có giới hạn. “Mặc dù tôi đã già nhưng sức mạnh của những lời chỉ trích của tôi không bao giờ già”.
Suốt buổi chiều tôi gấp gấp gáp gáp lo làm thức ăn, để giao nó cho con gái vào ban đêm. Con bé trở về từ một chuyến du lịch Nhật Bản vào ngày 22 và về đến nhà sau nửa đêm. nhưng lại đối mặt với việc phong thành, trong nhà không có cái gì để ăn. Tôi đã gửi cho con bé một chút vào đêm giao thừa và ngày mùng 1. Con bé đã ăn một vài ngày và nói rằng đã không thể chịu đựng nữa và muốn đặt mua ngoài. Bố con bé và tôi đều kiên quyết phản đối việc cô ấy mua đồ ăn bên ngoài, nên tôi quyết định tự mình giao đồ ăn. Tôi ở không xa nhà con gái tôi và cách đó khoảng mười phút lái xe. Hỏi cảnh sát và nghe nói không có vấn đề gì trên đường. Vì vậy, tôi nấu ăn và giao hàng đến tận cửa, một chút cảm giác “Tôi giao lương khô cho Hồng quân”. Cộng đồng đó không được phép vào, và chúng tôi đã bàn giao tại cổng cộng đồng. Thế hệ thứ hai của gia đình tôi, chỉ còn có con bé ở lại Vũ Hán, tôi phải bảo vệ con bé.
Trước mặt chúng tôi là đường vành đai hai, nơi xe luôn đông đúc và chật chội. Nhưng bây giờ, có rất ít xe hơi và càng ít người đi bộ . Con đường chính đầy cây lửa và hoa bạc, trong khi con đường bên cạnh tối om vì các cửa hàng đã đóng cửa. Trong thời gian Đại hội thể thao quân sự thế giới, tất cả các ngôi nhà dọc theo con đường chính đều được treo đèn, bên đông không chớp là bên tây chớp. Lúc đó, tôi cảm thấy nhức mắt và nhói tim, và tôi hơi khó chịu khi nhìn thấy. Bây giờ lái xe trên con phố lạnh lẽo và cô đơn này, nhìn những ánh đèn nhấp nháy sống động này khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Nó thực sự đảo ngược.
Siêu thị nhỏ vẫn mở cửa. Ngoài ra còn có rau bán trên đường phố. Tôi mua một ít rau bên đường, và tôi mua trứng và sữa trong siêu thị (tôi đã phải đi đến siêu thị thứ ba mới lấy được trứng). Hỏi họ sao giờ này còn mở cửa, họ không sợ bị lây nhiễm sao? Họ trả lời một cách bình tĩnh, nói rằng chúng tôi qua được, và bạn cũng qua được. Vâng, họ phải sống, chúng tôi cũng phải sống, vậy thôi! Tôi thường ngưỡng mộ những người cần lao này, và đôi khi tôi có một vài lời trao đổi với họ, và trái tim tôi cảm thấy ấm cúng. Giống như trong hai ba ngày mưa gió lạnh lùng, lúc Vũ Hán tồi tệ nhất. Trên những con đường gần như trống trải, cũng có một công nhân vệ sinh chăm chỉ, quét dọn mặt đường trong gió mưa. Nhìn thấy chúng, bạn sẽ cảm thấy xấu hổ về sự lo lắng của mình, và sau đó bạn sẽ bình tĩnh lại.
Mùng tám tháng giêng AL (1/2/2020)
Thời tiết hôm nay vẫn tốt, mùng 8 rồi, tôi thực sự hoài niệm sự sống động, trong sân tại thời điểm này hàng năm.
Thức dậy vào buổi sáng và vẫn xem thông tin điện thoại trước. Xem một thống kê vào ngày 31 tháng 1. Dữ liệu cho thấy số bệnh nhân được xác nhận và nghi nhiễm ở Vũ Hán vẫn đang tăng, nhưng tốc độ đã giảm đáng kể. Và nó đã liên tiếp giảm trong ba ngày. Số lượng bệnh nhân nguy kịch cũng đang giảm và tỷ lệ tử vong ổn định ở mức khoảng 2%. Số lượng khỏi bệnh và giải tỏa cách ly đều tăng. Thông tin khá tốt! Nó cho thấy rằng phòng ngừa và kiểm soát gần đây có tác dụng rõ ràng. Đây là thông tin anh trai tôi đăng trong group gia đình sáng nay. Tôi không chắc nó có đúng không, nhưng tôi hy vọng nó hoàn toàn đúng. Vẫn câu nói đó, Vũ Hán đã sống sót, và đất nước vẫn sống sót.
Nhớ lại, thông báo sớm nhất có mớ dịch bệnh truyền nhiễm, cũng là từ anh cả. Chúng tôi có một group gia đình. Thực tế, chỉ có bốn người chúng tôi là anh chị em. Không ai trong số các nàng dâu và cháu trai cháu gái tham gia. Hai người anh là giảng viên đại học, và các bạn học cũ và đồng nghiệp của họ thường có rất nhiều thông tin. Đặc biệt là anh cả, anh tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa và là giáo sư tại Đại học Hoa Trung, vì vậy anh sẽ có nhiều thông tin giá trị hơn ở đó. Vào lúc mười giờ sáng ngày 31 tháng 12, người anh cả đã đăng lại một bài báo nói rằng “viêm phổi nghi ngờ không rõ nguồn gốc ở Vũ Hán” đã được thêm vào và dấu ngoặc “(SARS)”.
Anh nói, tôi không biết điều này có đúng không. Người anh thứ hai lập tức nhắc nhở mọi người đừng ra ngoài. Người anh thứ hai làm việc ở Thẩm Dương, và cũng nói rằng anh em có thể đến Thẩm Dương để lánh nạn. Thẩm Dương đang lạnh – 20 độ dưới không. Không có virus nào có thể sống sót. Anh nói rằng SARS sợ nhiệt độ cao. còn nhớ năm 2003 không? Sau đó, người anh tcả đã gửi tin nhắn một lần nữa, xác nhận rằng tin đó là sự thật và nói rằng các chuyên gia của Ủy ban Y tế Quốc gia đã đến Vũ Hán.
Người em trai hơi kinh ngạc vì anh ta sống gần chợ hải sản Hoa Nam, nơi bệnh tật bùng phát. Đến trưa, tôi mới xem được thông tin này và ngay lập tức nói, đừng đến bệnh viện trong thời gian này. Vì em trai không được khỏe lắm, em chủ yếu thăm khám ở Bệnh viện Trung tâm Hán Khẩu, nơi tập trung hầu hết bệnh nhân bị viêm phổi Vũ Hán. Người em nhanh chóng trả lời rằng anh ta xuống cầu thang xem 1 lát, Bệnh viện Trung tâm Hán khẩu bình lặng vô thường, và anh ta nghĩ rằng sẽ có nhiều phóng viên. Chẳng mấy chốc, tôi đã xem các clip về tình hình của Chợ hải sản Hoa Nam và Bệnh viện Trung tâm Hán Khẩu trong nhóm bạn học. Vì vậy, ngay lập tức chuyển tiếp đến nhóm gia đình. Và nhắc nhở anh em, đi ra ngoài nhớ đeo khẩu trang. thậm chí còn đề nghị em trai trốn đến nhà tôi sau đêm giao thừa. Rốt cuộc, tôi đang sống ở vùng ngoại ô Giang Hạ, lúc đó, cách xa Hán Khẩu. Người em nói, xem tình hình diễn biến như thế nào rồi tính tiếp. Người anh thứ hai nghĩ rằng không cần phải quá lo lắng. Chính quyền sẽ không chặn thông tin, nếu không sẽ có tội rất lớn với lão bá tánh. Về cơ bản tôi có cùng ý tưởng xem xem với người anh thứ hai. Tôi cảm thấy rằng chính phủ không thể chặn thông tin và ngăn người dân biết sự thật trong một sự kiện lớn như vậy.
Vào sáng ngày mùng 1 tết, anh cả đã truyền lại tin tức của “Tin buổi tối Vũ Hán” về việc đóng cửa chợ hải sản Hoa Nam để cải chính. Người em trai vẫn nói rằng không có thay đổi gần nhà của họ, mọi người nên làm gì, và càng nên làm gì? Là bá tánh bình thường, trên thực tế, vào ngày này, chúng tôi đã rất coi trọng vấn đề này. Các biện pháp được đề cập giống như bây giờ, đó là đeo khẩu trang, ở nhà và không đi ra ngoài. Tôi tin rằng những người Vũ Hán khác, như tôi, sẽ không coi thường những tin tức như vậy sau khi trải qua cơn hoảng loạn như SARS. Tuy nhiên, các tuyên bố chính thức được đưa ra một cách nhanh chóng và chúng xuất phát từ kết luận của các chuyên gia, được tóm tắt trong tám từ: “Người không truyền người, khả phòng khả trị”. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức. Dù sao, chúng tôi không bao giờ ăn động vật hoang dã hoặc đi đến Chợ hải sản Hoa Nam. Chúng tôi có gì để lo lắng?
Lý do tại sao tôi nói lại những điều trên là vì tôi thấy một cuộc phỏng vấn độc quyền với ông Vương Quảng Phát sáng nay. Ông Vương là nhóm chuyên gia đầu tiên đến Vũ Hán. Sau khi ông ta nói “Người không truyền người, khả phòng khả trị”, ông ta đã bị nhiễm bệnh. Tôi nghĩ ông ta sẽ có một chút tội lỗi hoặc hối hận và suy tư, cho dù lỗi lầm không liên quan đến ông ta, đó là quyết định của toàn bộ nhóm chuyên gia. Nhưng với tư cách là thành viên của nhóm chuyên gia, ít nhất đã đưa ra cho người dân Vũ Hán một kết luận vội vàng. Cho dù các quan chức Vũ Hán Hồ Bắc quan liêu hay bất tài như thế nào, hay có bao nhiêu người cố tình che đậy để tạo sự thịnh vượng hào nhoáng như thế nào, nhưng ông Vương, với tư cách là một người chữa bệnh, có thể thận trọng hơn trong bài phát biểu của mình không? Không nên quyết đoán như vậy ư? Đồng thời, ông Vương bị nhiễm bệnh vào ngày 16 tháng 1. Rõ ràng vào thời điểm này, ông biết rằng virus này là “người khả truyền người”. Tuy nhiên, chúng tôi không nghe thấy ông Vương sửa đổi tám từ mà ông đã nói một cách kịp thời, cũng không nghe thấy ông kêu gọi cảnh giác, nhưng chỉ sau khi Viện sĩ Chung Nam Sơn đến Vũ Hán ba ngày sau đó, ông Chung mới nói ra sự thật với mọi người.
Cuộc phỏng vấn với ông Vương đã được thực hiện ngày hôm qua. Lễ tết tàn nhẫn của Vũ Hán (bất chấp tầm với của Vũ Hán), tình trạng bi thảm của bệnh nhân, gia đình tan tốc của những người quá cố, hành động phong thành đối với tổn thất của cả quốc gia, và công việc khó khăn và chiến công của các đồng nghiệp của ông Vương đã được nhìn thấy trên khắp đất nước. Tuy nhiên, ông Vương, người có một số trách nhiệm về việc này, đã không cảm thấy một chút tội lỗi, không có lời xin lỗi trong cuộc phỏng vấn và thậm chí cảm thấy rằng ông có chút công lao. Ông nói: “Tôi phải đến Vũ Hán để cưỡi ngựa xem hoa. Nếu như không đến phòng bệnh, hoặc không đến phòng khám sốt, tôi sẽ không bị nhiễm bệnh, nhưng sau khi tôi đi vào, tôi đã bị nhiễm bệnh. Mọi người mới biết rằng dịch bệnh thực sự nghiêm trọng.” Tôi không nói nên lời. Có vẻ như ông Vương không sợ rằng người Vũ Hán sẽ chửi rủa ông.
Than ôi, người Trung Quốc luôn không thích thừa nhận sai lầm, và họ không có nhiều ý thức hối hận, và họ không dễ dàng cảm thấy tội lỗi. Có lẽ nó có liên quan đến văn hóa và phong tục? Nhưng là một người chữa bệnh, chuyên nghiệp này là để cứu người và chữa lành vết thương. Thấy rất nhiều người phải vật lộn đến chết vì những bài phát biểu của chính họ, và tuyệt vọng để chết, ngay cả khi mọi người bị đổ lỗi , còn mình thì sao? Và chính mình có thể dễ dàng bỏ qua bản thân như vậy không? Không có cảm giác tội lỗi trong long ư? Một trái tim nhân hậu thì sao? Làm thế nào ông có thể khoe khoang một cách trơ trẽn như vậy? Quốc gia đại nạn, ngay cả hoàng đế thỉnh thoảng cũng biết cách gửi một “Tội Kỷ Chiếu”. Còn ông Vương (bao gồm cả nhóm chuyên gia) thì sao? Thực sự không có kế hoạch xin lỗi người Vũ Hán ư? Thực sự không nghĩ rằng đây là một giáo huấn trong sự nghiệp y học?
Quên đi, tại thời điểm này, tôi thực sự không muốn nói nhiều hơn. Tôi hy vọng ông Vương sẽ làm việc chăm chỉ hơn để cứu những vết thương trong tương lai. Cứu chữa người khác, đồng thời cũng là tự cứu chính mình.
Mùng 9 tháng giêng AL(2/2/2020)
Hôm nay mùng 9. chúng tôi đã chịu đựng bao nhiêu ngày rồi? Thực sự quá lười để đếm. Có người đưa ra một câu hỏi dí dỏm, nói là không được xem di động, nói hôm nay thứ mấy? Yêu cầu nói ra tức thì, Quả thật xuống tay hơi ác, ai còn nhớ thứ mấy nữa? Nhớ được mùng 9 là ok lắm rồi.
Thời tiết lại bắt đầu u ám, buổi chiều lại mưa. Những bệnh nhân đang lê lết ngoài kia sẽ càng đáng thương hơn. Ở Vũ Hán, hãy ra ngoài và xem, ngoại trừ việc “người ít đèn sáng”, trên thực tế, mọi thứ vẫn có trật tự quy củ. Về cơ bản không thiếu nhu yếu phẩm. Chỉ cần gia đình không ai mắc bệnh, cả nhà sẽ yên ổn chứ không phải địa ngục như người ngoài tưởng tượng. Nhưng nếu gia đình có người bị bệnh, mọi thứ sẽ hỗn loạn. Đó là một thành phố yên tĩnh và xinh đẹp với cảnh tượng hung vĩ. Chỉ là một khi một bệnh nhân xuất hiện ở nhà, đó lại là một mớ hỗn độn. Rốt cuộc, đó là một bệnh truyền nhiễm ư! Mà cơ sở vật chất bệnh viện chỉ có nhiêu đó,Thật ra, thật tế thị dân cũng đã biết, ngay cả khi người nhà của bác sĩ bị bệnh, họ cũng sẽ không được nhập viện trừ khi họ bị bệnh nặng. Những ngày này là trong thời kỳ bùng phát, theo dự đoán của các chuyên gia. Ước đoán rằng chúng ta sẽ còn nghe hoặc thấy một số thông tin nghiêm trọng hơn lần lượt xuất hiện. Một trong các clip khó chịu nhất hôm nay, là clip một cô con gái khóc sau xe tang. Mẹ cô ta đã chết và được một chiếc xe mang đi, cô ta không thể làm tang lễ chôn cất . Sau này chắc cũng không biết tro cốt ở đâu. Trong một đất nước có truyền thống văn hóa “khinh sống trọng chết” như Trung Quốc, đây có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong lòng con cái.
Quả thật không có cách, không ai có cách. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là gánh tất cả. Mặc cho đa số bệnh nhân không thể gánh được, và đa số gia đình bệnh nhân cũng không thể gánh được. Nhưng nếu không gánh nó thì sao? Trước đây, tôi đã từng nói;” một hạt tro bụi của thời đại, rớt trên đầu của mỗi người,sẽ trở thành một quả núi”. Khi tôi nói điều này, kinh nghiệm của tôi chưa được sâu sắc. Lần này, nó thực sự làm tôi khắc cốt ghi tâm. Buổi chiều, tôi đã liên hệ với một phóng viên trẻ. Anh ấy nói rằng anh ấy cảm giác bất lực. Những gì mọi người nhìn thấy chỉ là những con số, nhưng đằng sau những con số này là gì?. Những người trẻ đang trải qua giai đoạn không dễ dàng. Họ phải đối diện sự thật tàn khốc: sự giằng xé, chết chóc và cả những chỉ thị của cấp trên không chuẩn xác. Tôi cũng cảm thấy rất bất lực. Nhưng suy nghĩ về nó, chúng tôi có thể làm gì ngoài việc động viên tinh thần nhau? Chúng tôi không thể giúp bệnh nhân, chúng tôi chỉ có thể gánh mọi thứ, mà chúng tôi phải đối mặt. Nếu còn dư sức để giúp đỡ người khác, thì gánh giúp người khác. Dù sao, cũng phải gánh thêm một tuần nữa.
Một tin tốt khác là xem được một bản dữ liệu. Như đã đề cập trong, số bệnh nhân ở các tỉnh khác đang giảm, tỷ lệ chữa khỏi cao và tỷ lệ tử vong rất thấp. Tại Hồ Bắc, vì những con số không chính xác và số lượng người chết nhiều, rõ ràng là do không đủ thiết bị y tế. Làm cho một số người chết không được chẩn đoán, và một số người khác sắp chết mới được nhập viện. Nói rõ hơn chút, tức là nói, bệnh này không phải không thể trị. Miễn là được điều trị sớm, sẽ được kiểm soát nhanh chóng. Đồng thời, tôi cũng thấy một kiến nghị, rằng trên thực tế, các tổ chức y tế ở các tỉnh lân cận đang gồng mình chờ đợi, nhưng không có nhiều bệnh nhân. Có một ít người truyền từ A qua B, nhưng truyền từ B qua C cực ít. Mặc dù có một hoặc hai, nhưng không chắc đó có phải là C. Do đó, Vũ Hán nên sử dụng xe cứu thương, có nhân viên y tế đi cùng, chuyển một số bệnh nhân đến các bệnh viện của tỉnh lân cận để điều trị, với chế độ ngăn ngừa nhiễm trùng nghiêm ngặt như vậy. Vì Vũ Hán nằm ở trung tâm của đất nước và có nhiều tỉnh thành khác xung quanh. Chỉ mất ba hoặc bốn giờ để tiếp cận. Chỉ cần bệnh nhân được điều trị, anh ta có thể thoát chết. Tôi không biết đề xuất này có được áp dụng được không, tôi nghĩ nó có ý nghĩa gì đó. Tuy nhiên, tôi vừa được nghe từ các bạn học rằng: Bệnh viện Hỏa Thần Sơn sẽ nhận bệnh nhân từ ngày mai (tôi không biết có đúng không). Với nhiều giường hơn ở đó, các điều kiện y tế sẽ phù hợp hơn, sẽ có nhiều nhân viên y tế được hỗ trợ từ ngoài tỉnh. Nếu bệnh nhân có thể được tiếp nhận vào ngày mai, kiến nghị gửi đến các tỉnh khác sẽ không khả thi. Than ôi, tóm lại, điều ước của tôi bây giờ đã trở nên rất nhỏ: chỉ cầu cho những người phát bênh, có thể đến được bệnh viện. Hãy cầu nguyện cho họ.
Ngoài ra, tôi muốn ca ngợi những người trẻ tuổi ở Vũ Hán. Khoảng mấy chục ngàn thanh niên tình nguyện đang bận rộn trên chiến tuyến của dịch bệnh. toàn là phục vụ tự nguyện. Chúng được tập hợp lại trong các nhóm WeChat và cần cái gì là làm cái đó. Khá tuyệt vời! Chúng tôi từng lo lắng rằng, những người trẻ tuổi sẽ ngày càng trở nên thực dụng hơn. Lúc này, nhìn chúng tràn đầy năng lượng, tôi nghĩ, những người già như chúng tôi đang lo lắng mù quáng về điều gì! Trên thực tế, ở mọi thời đại, cũng có những người phù hợp với nó, và người già không cần phải lo lắng về điều đó. Đêm qua, Trần Thôn đã gửi cho tôi một đoạn clip, được một thanh niên ở Vũ Hán quay lại mỗi ngày và mỗi ngày, sau khi đóng cửa thành phố. nó đã được quay trong nhiều ngày và tôi đã xem hết trong 1 lần. Điều đó thật tuyệt. Sau này, nếu có cơ hội gặp lại thằng nhóc này, phải gửi cho cậu ta một vài cuốn sách của tôi, để thể hiện sự tôn trọng của tôi. Cũng nói với cậu ấy rằng: vào một đêm giá lạnh và buồn bã, clip của cậu ấy đã khích lệ tôi.
Mùng 10 tháng giêng AL(3/2/2020)
Ngày mùng mười. Lại một ngày nắng sáng. Hôm qua nghĩ trời sẽ tiếp tục mưa, nhưng hôm nay đột nhiên trời vẫn ổn. Những người cần chữa trị có thể ấm áp hơn một chút vì ánh nắng mặt trời này. Mặc dù nhiều người trong số họ bị nhiễm bệnh, mang mầm bệnh virus tứ phương cầu cứu. Mọi người đều biết rằng tất cả bọn họ đều không muốn làm như vậy, nhưng để sống sót, họ phải làm như vậy. Họ không còn con đường nào khác để đi. Cái lạnh bên trong tâm hồn họ có thể sâu hơn và nặng hơn cái lạnh mùa đông này? Do đó, tôi vẫn hy vọng rằng họ sẽ bớt bị hành trên đường đi. Gường bệnh không thể dành cho họ, nhưng mặt trời vẫn chiếu sáng họ.
Lướt di động trước khi thức dậy. Tin đập vào mắt nhanh nhất là thông tin trận động đất ở Thành Đô. Trận động đất chỉ làm kinh sợ ,nhưng không gây thương vong, và người đấu hài đã làm mọi người cười ngất. Có một đoạn là: “Tất cả 20.000 người ở Vũ Hán đã được tìm thấy ở Thành Đô. Bởi vì người bị sốc và hoảng loạn chạy ngay ra ngoài phố chắc chắn là người Vũ Hán, vì người Thành Đô bận hơ chân trong nhà.” Nó khiến mọi người cười không thể kiểm soát được. . Tôi tin rằng người đấu hài của Thành Đô đã khiến người Vũ Hán có “khoảnh khắc vui vẻ” sáng nay. Tôi nghĩ, ngay cả người Tứ Xuyên cũng buồn cười hơn người Vũ Hán. Cảm ơn các bạn.
Có một số clip trên mạng mà tôi không dám xem nữa. Thật sự rất buồn. Nhưng chúng tôi chấn tỉnh lại và nhận ra rằng chúng tôi không thể buồn. Người chết đã chết, người sống là như vậy. Tôi chỉ ước chúng ta có thể ghi nhớ lại: ghi nhớ những người vô danh này, ghi nhớ những người chết oan uổng này, ghi nhớ những tháng ngày bi thương này, ghi nhớ chính xác điều gì đã khiến họ lìa khỏi cõi đờ,i trong lễ tết được cho là hạnh phúc này. Chừng nào chúng tôi còn sống, chúng tôi sẽ lấy lại công bằng cho họ. Đối với những người độc tài,không có năng lực,không có trách nhiệm chung tôi phải truy cứu đến cùng,một người cũng không tha. Nếu không, làm thế nào chúng tôi có thể xứng đáng với những người nằm trong túi xác – những người đã làm việc với chúng ta để cùng nhau xây dựng cùng nhau hưởng thụ ở Vũ Hán!
Hôm nay,tôi đã xem một clip tuyên truyền ở Vũ Hán và nó được quay khá tốt. Thành phố Vũ Hán trống rỗng và yên tĩnh được mô tả là “nhấn nút tạm dừng”. Vâng, Vũ Hán chỉ là một khoảng dừng, nhưng những người trong túi đựng xác đã kết thúc mạng sống. Than ôi, công nhân trong lò hỏa táng chưa bao giờ khốn khổ đến thế. Nhưng họ nói rằng: mọi người nên quan tâm đến bác sĩ hơn, vì họ đang quản người sống.
Vào buổi chiều, tôi đã nói chuyện với một người bạn bác sĩ về tình hình gần đây. Anh ấy đang trong tuyến đầu. Tranh thủ để trả lời câu hỏi của tôi. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều. Có một vài điểm để tổng hợp. Thứ nhất, Vũ Hán tuyệt đối không thể lạc quan, và tình hình vẫn rất nghiêm trọng. Vật tư y tế đang ở trạng thái “Trữ lượng nguy cấp”. Lần đầu tiên tôi nghe từ này, theo nghĩa đen, nó có lẽ rất nguy cấp, nhưng nó là vừa đủ dùng. Bác sĩ nói rằng đủ dùng cho hai hoặc ba ngày nữa. Thứ hai, bệnh viện cơ sở khá khó khăn. Bản thân Các bệnh viện cấp cơ sở trước đây cũng đã trong tình trạng tồi tệ hơn, ít được chú ý hơn và có ít trang bị y tế hơn rồi. Bạn bác sĩ cho biết, xin tôi vui lòng giúp kêu gọi giúp đỡ để thu hút tất cả mọi người, và chú ý và hỗ trợ nhiều hơn cho các bệnh viện cơ sở. Tuy nhiên, ông cũng nói rằng chính quyền địa phương, cộng đồng và làng mạc ở cấp cơ sở có các biện pháp cách ly khá hiệu quả, tốt hơn nhiều so với Vũ Hán. Thứ ba là không thích hợp để trao một bệnh nhân nghi ngờ bị sốt cho cộng đồng. Cộng đồng thiếu chuyên môn và thiết bị bảo vệ. Làm thế nào họ có thể quản lý ? Hơn nữa, mọi người trong cộng đồng bản thân họ cũng sợ hãi, họ không thể giải quyết vấn đề. Tôi nghĩ, vâng, quyết định sai lầm này đã làm số người bị nhiễm bệnh ở Vũ Hán,lan ra diện rộng và nếu bị nhiễm là lây cho cả nhà. Thứ tư là các bác sĩ ở tất cả các bệnh viện đều rất bận rộn, và các khoa khác cũng được chuyển ra tuyến đầu. nhưng hiện giờ đang điều trị đều là những bệnh nhân tồn động, nhưng với số lượng chẩn đoán và nghi nhiễm đang tăng vọt mỗi ngày thì sao (nghĩa là không đủ khả năng điều trị cho bệnh nhân mới được chẩn đoán? Tôi không dám hỏi). Thứ năm, bạn bác sĩ ước tính rằng số lượng nhiễm bệnh cuối cùng sẽ là một con số khủng khiếp. Ông nói một cách chắc chắn: “Tình hình dịch bệnh chỉ có thể được kiểm soát nếu tất cả những người cần nhập viên bắt buộc phải cho nhập viện và tất cả các trường hợp cần cách ly đều phải được cách ly.” Nói đi nói lại, đây là cách duy nhất. Từ loạt sáng kiến ngày nay, chính phủ dường như cuối cùng cũng nhận thức được điều này.
Dịch bệnh đã đến. Từ khi bắt đầu cho đến khi nó lan rộng điên loạn, phản ứng của chúng tôi đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Chúng tôi đã không ngăn chặn và chiến đấu trực diện với virus mà chạy theo nó, bất chấp cái giá chúng tôi phải trả cho nó. Ý tưởng vượt sông bằng cách mò mẫn những viên đá không phải là một sáng kiến hay. Rất nhiều tiền lệ để tham khảo, tại sao không đi theo? Trực tiếp Sao chép một bài tập cũng được mà? Có lẽ ý tưởng của tôi quá đơn giản.
Hôm nay có một clip về một gia đình băng qua cây cầu. Bên này cầu là Trùng Khánh, bên kia cầu là Quý Châu. Hai vợ chồng với một hoặc hai con nhỏ (không nhìn rõ). Đàn ông quê Trùng Khánh và phụ nữ quê Quý Châu. Chiếc xe đã ra khỏi Trùng Khánh, và cây cầu là ranh giới Quý Châu. Do đó, Quý Châu không cho phép đàn ông này vào, nói rằng phụ nữ ở Quý Châu có thể về nhà, nhưng đàn ông ở Trùng Khánh không thể vào. Người đàn ông lại phải lái xe trở lại. Và Trùng Khánh nói, bạn đã rời Trùng Khánh, đàn ông có thể về nhà, nhưng phụ nữ không thể vào. Người đàn ông lái xe nói, Phía trước không cho chạy, phía sau không cho lùi, chẳng lẻ tôi phải sống trên cầu sao? Đây là một clip khiến mọi người cười rồ. Có lần tôi đã viết một cuốn tiểu thuyết tên là “Thành Vũ Xương”, viết về Vũ Xương bị Quân phiệt phương Bắc bao vây trong một tháng (quá trùng hợp, tôi cũng bị phong tỏa ở thành Vũ Xương). Trong quá trình vây thành, vô số người chết vì đói vì bệnh trong thành Vũ Xương. Người Hán Khẩu, Hán Dương đã giải cứu bằng nhiều cách, và cuối cùng đã đạt được thỏa thuận với hai đội quân: cho phép thời hạn ba ngày, để bá tánh ra thành ăn uống. Bên vây thành không tấn công, bên thủ thành cho phép đi ra. Đó là vào năm 1926. Hai đội quân đang chiến đấu, và các phe đối lập vẫn có thể thương lượng nhau, nhưng ngày nay, đó không phải là vấn đề kinh thiên động địa, làm sao họ không thể giải quyết được? Có nhiều cách! Sau đó, tôi không biết chàng trai trẻ trở về Trùng Khánh hay đi Quý Châu.
Than ôi,
“Trường thái tốc dĩ yểm thế ,Ai dân sanh chi đa gian”
Ý là: Tôi thở dài và không thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Tôi đang than thở về cuộc sống của mọi người khó khăn như thế nào!
. Những ngày này, nhiều người viết cái này.
Ngày 11 tháng giêng AL(4/2/2020)
Thời tiết hôm nay vẫn tốt Cuộc sống thị dân Vũ Hán vẫn rất ổn. tuy có chút phiền muộn, nhưng miễn là bạn còn sống,phiền muộn có thể nhịn được.
Buổi chiều, đột nhiên tôi nghe thấy có nhiều người hoảng loạn một lần nữa, và đi đến siêu thị để vét hàng, nói rằng sợ siêu thị sẽ bị đóng cửa, làm đứt nguồn ăn uống. Tôi nghĩ việc này chắc không có đâu? Chính quyền thành phố dường như đã nhanh chống ban hành, một tuyên bố đảm bảo rằng, siêu thị sẽ không bị đóng cửa. Lý do là người dân cả nước đang ủng hộ Vũ Hán, và Trung Quốc không thiếu các nhu yếu phẩm hàng ngày. Không khó để đảm bảo nhu cầu thiết yếu hàng ngày của người Vũ Hán. Tất nhiên, một số người già cô đơn khó khăn hơn (không có dịch bệnh, họ cũng rất khó khăn), tôi tin rằng cộng đồng và nhiều tình nguyện viên sẽ đến giúp đỡ họ. Cho dù chính quyền đã phạm phải bao nhiêu sai lầm trong quá khứ, cho dù thế nào, hiện tại,chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào chính quyền, và chúng ta vẫn phải cho họ niềm tin. Nếu không,ở thời điểm này, bạn có thể tin ai ?, bạn có thể dựa vào ai? Những người dễ hoảng sợ, lúc nào họ cũng có thể hoản sợ, biết làm sao bây giờ. Lúc nảy đi ra ngoài đổ rác và phát hiện cánh cửa lớn nhà tôi đã được dán một tờ ghi chú “Đã khử trùng”. Và có đăng một thông báo nói rằng nếu thấy mình bị sốt, xin vui lòng thực hiện một số cuộc gọi điện thoại ở quận Vũ Xương. Có thể thấy rằng công việc của cộng đồng vẫn còn rất chi tiết, tỉ mỉ. Dịch bệnh là một kẻ thù lớn, và toàn bộ dân chúng chống lại với kẻ thù, không ai dám lơ là, chỉ cần người ra kế sạch, không xuất chiêu sai là được.
Đối với sau này có bao nhiêu người bị nhiễm bệnh, những con số này mọi người đều rất mẫn cảm, cũng vì con số nó lớn , nên cũng căng thẳng. Thật ra, con số 100.000 được đề cập trong Weibo của tôi ngày hôm qua đã được các bác sĩ biết rất rõ mồn một, và có bác sĩ đã bật mí ra cho thiên hạ nghe, khi cầu cứu trên mạng. Hôm nay, một người bạn bác sĩ khác nói với tôi rằng con số này là chính xác. Số lượng đích thật là có số đó. Nhưng có một điều: không phải tất cả những người bị nhiễm bệnh đều phát bệnh. Số người phát bệnh có thể là một nửa hoặc một phần ba trong số đó. Tôi đã hỏi cụ thể: Có phải là cho dù bị nhiễm bệnh, nhưng không phát bệnh, sau này có thể từ từ tự khỏi không? Người bạn bác sĩ trả lời với giọng điệu tích cực, vâng. Nếu vậy, Nếu thật sự như vậy, nó có phải là tin tốt không?
Cường điệu thêm lần nữa: Theo cách nói của bác sĩ, bệnh viêm phổi mới rất dễ lây lan, nhưng miễn là được điều trị bình thường, tỷ lệ tử vong không cao. Bệnh nhân được tiếp cận điều trị ở các tỉnh khác, cũng đã chứng minh điều này. Vũ Hán có số lượng tử vong lớn, chủ yếu là do không được nhập viện, từ nhẹ đến nặng và từ nặng đến tử vong. Kết hợp với phương thức cách ly sai, cách ly tại nhà khiến cả gia đình bị lây nhiễm, bệnh nhân càng nhiều, dẫn đến rất nhiều thảm kịch. Bạn bác sĩ cho biết, nếu có biện pháp sớm hơn, với hiện tình gường bệnh ở Vũ Hán, hoàn toàn có thể để những người bệnh nặng vào nằm viện điều trị. Nhưng nó đã bị rối tung trong giai đoạn đầu, người dân hoảng loạn, nhiều người không bệnh cũng chạy vào bệnh viện. Bây giờ chính quyền liên tục điều chỉnh các phương thức. Bước tiếp theo, hãy xem liệu có thể xoay chuyển tình thế hay không,và làm cho điểm uốn xuất hiện sớm hơn không.
Ngoài ra, một số người trên mạng cũng nghi ngờ về Bệnh viện dã chiến, vừa mới ra mắt hôm qua. Họ cảm thấy rằng cách ly tập trung với bệnh nhân đông đúc trong cùng một không gian sẽ làm tăng lây nhiễm chéo? Nhưng tôi nghĩ, đây là mô hình bệnh viện chiến trường. Trước tiên, các bệnh nhân nghi ngờ bị sốt phải được tập hợp trong thời gian ngắn nhất và phải gửi bác sĩ đến điều trị. Đồng thời, tiếp tục cải thiện điều kiện cách ly. Nếu không, những người bị nhiễm bệnh lưu động này, chạy nhảy tứ phương, chạy nhảy thêm 1 ngày, thì sẽ truyền cho những người khác nhiều hơn, Cho nên tình hình dịch bệnh không thể kiểm soát được. Mặc dù không gian rộng lớn hiện tại không được lý tưởng cho lắm, bước tiếp theo có thể sẽ chia thành nhiều phòng nhỏ. Như đó là suy đoán, không biết có đúng không. Trong mọi trường hợp, cách ly người nhiễm bệnh lưu động là điều cấp bách nhất.
Tôi cũng đã xem một clip ngày hôm nay từ Bệnh viện Hỏa Thần Sơn. Bệnh nhân tự quay. Như đã thấy trong clip, môi trường y tế ở đó tương đối tốt và bệnh nhân cũng rất lạc quan. Đây chính xác là những gì chúng tôi muốn thấy. Mong họ sớm khỏe lại, và tôi hy vọng mọi thứ trở nên hợp lý và trật tự hơn.
Tình hình dịch bệnh này rõ ràng đã ấp ủ chéo với nhau. Kẻ thù không chỉ là virus. Chính chúng ta là kẻ thù hoặc đồng phạm của chúng ta. Người ta nói rằng nhiều người đột nhiên nhận ra rằng : Biết rằng ngày ngày la hét ngạo nghễ đất nước thật không có ý nghĩa gì, biết rằng ngày ngày chỉ học tập chính trị 1 cách sáo rỗng mà cán bộ làm việc không hiệu quả cùng vô tích sự.(Trước đây chúng tôi gọi những người này là « Kẻ lao động bằng miệng » ); Tôi cũng biết rằng nếu một xã hội thiếu ý thức chung và không tìm kiếm sự thật từ thực tế, hậu quả không chỉ là miệng nói hại chết người, mà là thật sự hại chết người và hại chết rất nhiều người.(như nhiệt tình cộng ngu dốt là phá hoại) Bài học này cũng sâu sắc và nặng nề. Mặc dù chúng tôi đã có năm 2003, nhưng nó đã sớm bị lãng quên, bây giờ chúng tôi thêm năm 2020, chúng tôi vẫn sẽ quên sao? Ma quỷ luôn ở phía sau, khi chúng tôi không cảnh giác, nó sẽ truy đuổi kịp, nó tra tấn cho đến khi đánh thức chúng ta. Câu hỏi là: chúng ta có nên thức dậy hay không?
Nhớ về SARS năm đó, tháng ba là ngày SARS lây lan và chính quyền cố tình che giấu. Bạn học ở Quảng Châu đang chuẩn bị 1 ca phẩu thuật lớn. Mấy chục bạn cự sinh viên chúng tôi từ khắp miền đất nước đã chạy đến bệnh viện mà dịch SARS đang tung hoành mãnh liệt nhất ở Quảng Châu, để động viên anh ta (không ai đeo khẩu trang). Mọi người đi về bằng xe lửa. Sau đó, mọi thứ đã được phơi bày, và cả đất nước hoảng loạn. Chúng tôi đều sợ hãi và đổ mồ hôi hột. sau đó đều tuyên bố chúng tôi mạng lớn, và không bị nhiễm bệnh. Và lần này, từ đầu tháng 1 đến 18 tháng 1, tôi đã đến hai bệnh viện trong ba lần để gặp đồng nghiệp, động viên họ khi làm phẫu thuật. Không đeo khẩu trang trong hai lần. Bây giờ nghĩ lại, cũng rất sợ, và một lần nữa tôi cảm thấy mạng tôi quá lớn.