Mùng năm tháng hai (27 tháng 2).
Trời lại nhiều mây. Có một chút lạnh, nhưng không quá lạnh. Ra ngoài để xem bầu trời, tôi cảm thấy bầu trời không nắng có phần ảm đạm và buồn tẻ.
Bài viết được đăng trên WeChat ngày hôm qua đã bị xóa một lần nữa. Bài trên Weibo cũng bị chặn một lần nữa. Tôi nghĩ rằng Weibo không thể đăng được nữa. Tôi đã thử và thấy rằng tôi có thể đăng bài khác, nhưng chỉ chặn bài hôm qua. Tôi thấy rất vui. Than ôi, tôi giống như một con chim sợ mũi tên, tôi không biết câu nào có thể nói, câu nào không thể nói. Chiến đấu chống lại dịch bệnh là ưu tiên hàng đầu, và tôi hoàn toàn hợp tác với chính quyền và tuân thủ mọi thỏa thuận, còn không được sao?
Tất cả chúng tôi vẫn còn bị giam ở nhà và không thể bước ra ngoài. Nhưng nhiều người khác đã hát bài ca chiến thắng, và thậm chí tin chiến thắng đã được nhìn thấy trên bìa báo(nếu không phải là một trò giả mạo). Người Vũ Hán có thể nói gì đây? Cho dù đó là lo lắng hay buồn bã, tất cả chúng tôi phải nhẫn nhịn, đúng không? Chiến thắng cũng là chiến thắng của các người. Hôm nay tôi thấy một đoạn: Khi bạn nghe ai đó nói: “Chúng tôi không tiếc bất cứ giá nào” đừng nghĩ các người là “chúng tôi”, các người chỉ là “giá nào”.
Đừng nói nữa, hãy chờ đợi. Giữ cho tâm bình an, giữ cho tinh thần an định, chờ đợi. Nói một cách đơn giản nhất như anh trai tôi nói: Rất chán, để dành thời gian ở nhà xem phim bộ.
Hôm nay, người bạn bác sĩ nói với tôi rằng đã có nhiều người xuất viện. Khoảng 2.000 người đã được chữa khỏi, và bệnh nhẹ không khó trị. Giường bệnh cũng được giải toả áp lực nhiều. Số người chết cũng giảm đáng kể. Tôi đã kiểm tra, gần một trăm ca tử vong mỗi ngày trong quá khứ, và ngày hôm qua, nó đã giảm xuống còn 29 ca. Than ôi, tôi hy vọng sẽ thấy không có ca tử vong càng sớm càng tốt. Như vậy, tất cả người thân bệnh nhân đang lo lắng cảm thấy nhẹ nhõm. Miễn là có thể sống sót, mọi thứ khác đều dễ tính, thời gian lâu chút cũng không sao. Tôi vừa xem một đoạn clip từ “Báo Đô Thị Phương Nam”, trong đó quay cảnh quá trình bác sĩ giải cứu bệnh nhân, ý kiến của bác sĩ và cảm xúc của chính bệnh nhân. Rất cảm động. Một bệnh nhân đã được giải cứu nói rằng” tôi dựa vào nghị lực và niềm tin của bác sĩ dành cho tôi”. Một bệnh nhân khác nói rằng sau khi trải qua quá trình như vậy, được sống sót, sẽ trân trọng cuộc sống mỗi ngày. Vâng, chỉ cần sống sót là tốt rồi.
Vẫn chưa thể hiểu rằng vẫn còn nhiều ca nhiễm mới và nghi nhiễm mới, khiến dịch bệnh ở Vũ Hán đi vào bế tắc. Theo tình hình của ngày hôm qua, hơn 900 người đã được chẩn đoán và nghi nhiễm. Đây thực sự không phải là kết quả mà chúng tôi mong muốn. Những người đó đã bị nhiễm bệnh sau khi đóng cửa thành phố. Vì vậy, họ là ai, họ ở đâu và trường hợp nào họ bị nhiễm bệnh, thông báo dịch bệnh nên được viết chi tiết hơn. Nên công khai nguyên nhân của các ca mới ,một mặt có thể cho những người khác phòng bị tốt hơn, mặt khác có thể khoanh vùng dịch bệnh ,để những nơi khác được ra khỏi nhà . Người bạn bác sĩ khác tin rằng dịch bệnh đã được kiểm soát và những ca mới chủ yếu là các nhà tù và viện dưỡng lão. Nếu như vậy, tại sao vẫn còn phải đóng cửa và cấm túc rất nhiều người như vậy? Có lẽ sẽ có tin tốt trong những ngày này? Tự mình đoán vậy!
Từ góc độ lây nhiễm, 900 người này là một con số lớn. Nhưng trong số hàng chục triệu người trong tỉnh, họ chỉ là một con số rất nhỏ. Chính nhóm nhỏ này, không thể trói chặt hàng chục triệu người khỏe mạnh khác trong tỉnh và không ai có thể nhúc nhích. Và những người khỏe mạnh này sẽ phải đối mặt những gì? Có khi nào trả giá cho sự hy sinh lớn hơn? Tôi không thể nói được.
Ngoài ra, năm triệu người Vũ Hán bị buộc phải ở bên ngoài không thể về nhà. Tôi tự hỏi họ sống như thế nào trong những ngày này. Việc bị kỳ thị với họ trước đây, bây giờ có tốt hơn không? Và những người ngoài bị kẹt lại ở Vũ Hán không thể rời đi sống như thế nào. Hôm qua, tôi thấy một tin nói rằng một số người trong số họ không có tiền để sống trong các nhà trọ, hoặc không có nhà trọ để thuê, và suốt ngày trú trong nhà ga xe lửa. Nhiều người khác không có thức ăn, bới rác và ăn những gì người khác vứt đi. Người lo việc lớn thường bỏ qua những việc nhỏ, những người quan tâm đến đa số thường quên đi thiểu số. May mắn thay, sau đó tôi đã thấy một tin khác, trong đó cung cấp một số “Điện thoại giải cứu cho những người kẹt lại ở Vũ hán, trong thời kỳ kiểm soát và phòng chống dịch bệnh khó khăn tạm thời này.” Mỗi khu phố có một số điện thoại như vậy. Chỉ là tôi không biết những số điện thoại này thực sự hoạt động hay không. Bởi vì tôi biết rất nhiều số “điện thoại liên hệ”, chỉ để cho mọi người xem mà thôi, chẳng hạn như cho cấp trên xem. Bạn có thực sự thử nó chưa? Hầu như vô dụng. Tất cả những gì bạn gặp là những kẻ đá bóng. Cuối cùng, không chỉ bạn không nhận được sự giúp đỡ, mà còn lãng phí tiền điện thoại. Có rất nhiều quan chức, suốt quá trình không học hỏi được điều gì mới mẻ, nhưng họ luôn là bậc thầy trong việc thực hiện các động tác giả. Họ sẽ đối phó với bạn theo những cách mà bạn chưa từng nghĩ đến. Và trình độ né tranh của họ thật thượng thừa. Không có những rào cản này, làm thế nào dịch bệnh này có thể trở thành một thảm họa như ngày nay.
Một sự thật không thể chối cãi là dịch bệnh ở Vũ Hán đã bị ém nhiệm hơn 20 ngày kể từ khi phát hiện ban đầu đến khi đóng cửa thành phố. Đâu là mấu chốt của sự chậm trễ, và ai là người phải chịu trách nhiệm chính cho nó, nơi cung cấp thời gian và không gian cho virus lây lan, dẫn đến việc đóng cửa chưa từng có trong lịch sử Vũ Hán. Thật không thể tự hào về cảnh tượng khi cấm chín triệu người ở nhà. Căn nguyên của vấn đề này phải được truy tìm. Có nhiều phóng viên xu nịnh ở Trung Quốc, nhưng các phóng viên dũng cảm cũng không ít. Trong vài ngày qua, chúng tôi đã thấy một nhóm các nhà báo truy tìm căn nguyên và đấu tranh quyết liệt. Trong thời đại internet phát triển, các phóng viên điều tra bằng phương pháp truy từng bước và liên kết với các cư dân mạng để trích xuất các nút thời gian chính và các nguyên mẫu sự kiện. Sau tất cả, họ có thể dần dần mở niêm phong và tháo dỡ màn bí mật, dần dần hiện nguyên hình sự thật.
Trong mọi trường hợp, một số tiến trình phải được đào sâu vào. Ví dụ, đã có 3 nhóm chuyên gia đến Vũ Hán, mỗi nhóm là những ai, ai là trưởng nhóm, ai là người đón tiếp họ, đưa đến những bệnh biện nào, đã đến thăm khoa nào, đã tổ chức bao nhiêu cuộc họp và ai là người phát ngôn, đã phỏng vấn vị bác sĩ nào, câu trả lời thế nào, tài liệu nào đã được xem, thấu hiểu tình hình như thế nào, cuối cùng đã có kết luận như thế nào, và ai đã đưa ra kết luận đó. Và như vậy. Rốt cuộc, tám từ “người không truyền người, khả phòng khả trị” đã khiến người Vũ Hán đau khổ khủng khiếp đến dường nào. Truy tìm đến bước này, tôi không tin không tìm ra kẻ nói dối. Tại sao những kẻ nói dối lại đi nói dối, và ai đã sai khiến họ nói dối, họ có biết đây là lời nói dối hay họ biết rằng người khác đang che đậy, bạn sẵn sàng tin vào lời nói dối, hay bạn cần phải chấp hành sự lừa dối. Cho dù là chính quyền hay chuyên gia, gỡ từng cái một, người ta sẽ tìm ra nó. Một thảm họa như vậy không thể chỉ giáng chức hoặc bãi chức là xong. Đối với người dân Vũ Hán, không ai trong số những người lãnh đạo và đồng phạm sẽ được tha thứ! Hơn hai ngàn (hoặc thậm chí nhiều người chết không nằm trong danh sách) đã “mưu sát” những oan hồn và gia đình của họ, tất cả các nhân viên y tế đã làm việc cực lực ngày đêm để cứu người, 9 triệu người ở Vũ Hán đang gặp khó khăn và 5 triệu người lang thang không thể về nhà .Cần một tiếng nói và một kết quả.
Và bây giờ, chúng tôi chỉ có thể chờ đợi. Đợi thành phố mở cửa, sau đó chờ lời giải đáp.
28/2/2020(6/2 AL)
Ngày thứ sáu của tháng hai (28 tháng 2).
Trời vẫn nhiều mây. Có mưa. Trời lại se lạnh. Màn đêm xuống nhanh, chỉ hơn bốn giờ chiều, mà trong phòng tối om nếu không bật đèn. Thường thì đầu xuân luôn có một vài ngày như vậy.
Hôm nay, tôi thấy ai đó đăng lại clip bài tự giới thiệu bản thân của cựu Thủ tướng Chu Dung Cơ tại Thượng Hải trên Weibo. Trong đó có câu: “Tín ngưỡng của tôi là suy nghĩ độc lập.” Tôi rất thích câu này. Đây là những gì tôi nghĩ. Khi mới tốt nghiệp đại học, tôi đã tham dự một hội nghị văn học. Cựu nhà văn Khương Hoằng nói tại hội nghị rằng trí não của chúng ta nên để trên vai. Điều này gây ấn tượng với tôi. Vâng, Trí não của chúng tôi không phát triển nhờ sự giảng dạy của giáo viên, cũng như kiến thức trên báo, cũng không phải trong các tài liệu cuộc họp, nó phát triển trên vai của chúng tôi. Trí não của chúng ta có giá trị hơn nếu chúng ta sử dụng chúng để suy nghĩ độc lập. Do đó, cho dù đó là những lời trách mắng của lề trái hay sự ủng hộ của lề phải, nó sẽ không thay đổi nhân sinh quan của tôi, cũng không làm lung lay suy nghĩ của tôi về xã hội và nhân loại. Hôm qua Tôi đã nói chuyện với tiền bối Dị Trung Thiên. Tôi đã nói rằng lề trái và lề phải về cơ bản là giống nhau. Anh mạnh mẽ đồng ý. Lý do tại sao hai phe cực đoan này giống nhau là vì họ không thể chịu đựng những người khác nghĩ khác với họ. Theo cách nói của tiền bối Dị “Hai mặt của một đồng tiền không thể dung nạp cùng 1 trạng thái. Chỉ cho phép một âm thanh, một giai điệu trên thế giới.”
Tôi ghi chép lại mọi thứ mỗi ngày, đồng thời thêm một vài suy nghĩ và cảm xúc, tôi thấy nó rất thú vị. Đây là một nhật ký hoàn toàn của riêng mình, theo phong cách nhật ký. Sẽ không thể có một câu chuyện lớn, viết ra tất cả sự việc trong dịch bệnh, chứ đừng nói đến phải sử dụng ngôn ngữ của giới trẻ yêu thích. Tôi chỉ làm những gì tôi muốn, viết ra hỷ nộ ái ố bên trong của riêng tôi. Không phải tin tức, cũng không phải tiểu thuyết. Với tâm trạng hỷ nộ ái ố này sẽ không giống với mọi người, cũng sẽ không đáp ứng tiêu chuẩn của mọi người. Làm thế nào một bản nhật ký có thể trở thành một sản phẩm tiêu chuẩn? Đây không phải là lẽ thường sao? Một số người, vì cuốn nhật ký này, đã dành quá nhiều sức lực ghét tôi, mắng tôi và lãng phí thời gian hạnh phúc của họ. Thật đáng tiếc. Tất nhiên, nếu ghét và mắng tôi làm họ, vui, thì tôi sẽ tác hợp cho họ.
Hôm nay, một bài báo nói rằng Phương Phương không nên trốn ở nhà để nghe và viết, mà nên đến hiện trường. Điều này nói lên điều gì? Không phải là vấn đề Tôi có nên đi đến hiện trường hay không, mà là: Tôi đang sống trong hiện trường đó! Toàn bộ Vũ Hán là hiện trường. Tôi là một trong 9 triệu nạn nhân. Hàng xóm của tôi, bạn học, đồng nghiệp, tất cả những người đã bị phong toả ở Vũ Hán, tất cả họ đều như vậy. Tại sao tôi không thể viết ra khi họ truyền qua mạng kể cho tôi trải nghiệm của họ và sự chứng kiến của họ? Có nhất thiết phải đến bệnh viện nơi các bác sĩ làm việc, đến nơi cảnh sát đang làm nhiệm vụ và làm việc trong cộng đồng mới gọi hiện trường không? Những gì tôi biết và nghe thấy tại hiện trường, nếu bạn muốn nói là tin đồn, thì tuỳ bạn vậy.Quên nó đi, đừng nói về nó nữa.
Sau khi bản nhật ký được đăng tối qua, khi tôi hỏi những ca nhiễm mới đến từ đâu. Chẳng mấy chốc, bạn tôi đã gửi cho tôi một bảng phân bổ ca nhiễm mới ở Vũ Hán. Điều này cho tôi thấy rằng, trên thực tế, phân bổ của chúng không tập trung, mà phân tán nhiều nơi. Do đó, trong trường hợp này, không có quận nào ở Vũ Hán có thể được giải toả. Hôm nay, người bạn bác sĩ cũng gửi cho tôi một tin nhắn nói với tôi rằng “virus lây lan theo từng cụm ” và các ca nhiễm mới nằm rải rác ở 13 khu vực hành chính ở Vũ Hán. Hiện tại, về cơ bản dịch bệnh đã được kiểm soát hoàn toàn trên đất nước, còn lại chỉ là vấn đề điều trị. Chỉ riêng ở Vũ Hán, dịch bệnh vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn và chúng ta phải cảnh giác cao độ.
Tin tốt là ngày càng có nhiều người xuất viện. Tôi đã kiểm tra thong báo chính thống: Sau khi theo dõi, người ta thấy rằng bệnh nhân bị viêm phổi mới sau khi xuất viện, không tìm thấy việc lây nhiễm cho người khác. Hầu hết các ca nhiễm mới được chẩn đoán đến từ các ca nghi nhiễm, chiếm từ 80% đến 90% như vậy. Thông điệp chính thức lạc quan hơn những gì người bạn bác sĩ nói. Mục tiêu của giường bệnh dự phòng đã đạt được. Trước đây, do giường quá thiếu thốn, bệnh viện dã chiến đã tiếp nhận khá nhiều ca bệnh nặng. Bệnh nhân nặng trong bệnh viện dã chiến hiện đã được chuyển viện và tất cả được chuyển đến các bệnh viện được chỉ định. Người bạn bác sĩ cho biết, trên thực tế, các ca nhiễm nặng hiện nay không còn nghiêm trọng như trước.
Tỷ lệ tử vong đã giảm đáng kể. Nhiều người trên mạng nói rằng vì khi giải phẫu, người ta thấy đó là vấn đề về” đờm”, và điều trị chuyên sâu cho tình trạng này, vì vậy tỷ lệ tử vong giảm một nửa. Người bạn bác sĩ cho biết: “Sự sụt giảm tỷ lệ tử vong phải là một yếu tố toàn diện. Nguồn lực y tế dồi dào, nâng cao trách nhiệm chăm sóc y tế, với năng lực, nguồn lực và tài lực để quản lý tinh tế hơn và các yếu tố khác, tuyệt đối không phải là tác dụng của sự phát hiện khi khám nghiệm tử thi ARDS (Hội chứng suy hô hấp cấp) ,sau khi bị nhiễm trùng nặng có một lượng lớn dịch tiết ra vào phế quản, và một loạt các chất đờm nhầy phủ đầy phổi là chuyện thường. Thông thường sau khi đặt nội khí quản, điều đầu tiên là y tá đặt ống hút đờm hoặc bác sĩ dùng nội soi phế quản hút đờm, nhưng dịch nhầy tích tụ trong phế quản và phế nang hoàn toàn không thể hút ra hết được, đó là biểu hiện bệnh lý của ARDS. Vì điều này, chức năng thông khí của phổi bị suy yếu , Ngay cả khi được cung cấp oxy nguyên chất, nó cũng không thể tăng lượng oxy trong máu. “Đây là từ gốc, tôi chỉ có thể hiểu nó một cách ngây ngô, tuy nhiên tôi không biết liệu nó có đúng không. Với sự đồng ý của bạn bác sĩ, tôi đã chuyển nó vào đây và nó cũng được ghi lại.
Cùng ghi lại là nhóm Giáo sư Lưu Lương đã giải phẫu bệnh lý và nghiên cứu tử thi ,nghiên cứu về con virus trong điều kiện rất khó khan này. Xem một clip phỏng vấn với giáo sư Lưu Lương, tôi thực sự ngưỡng mộ những khó khăn liên quan. Kết quả của nghiên cứu đãi cung cấp hỗ trợ mạnh mẽ cho điều trị hiện tại và phòng ngừa và kiểm soát trong tương lai. Đặc biệt xúc động bởi những người thân đã đồng ý cho phép giải phẫu tử thi cho người thân của họ, nếu không có sự đóng góp vị tha của họ, sẽ không có gì đột phá trong sự hiểu biết của nhóm Lưu Lương về bệnh viêm phổi mới này. Ranh giới của vô thức luôn luôn lớn hơn nhiều so với hữu thức, và mỗi centimet nhận thức của chúng ta đòi hỏi mọi người phải nỗ lực cố gắng. Một nhà văn như tôi,điều có thể làm được, là ghi lại càng nhiều càng tốt.
Vẫn còn nhiều ca nghi nhiễm ở Vũ Hán. Thật ra họ là những người nào? Họ bị nhiễm bệnh ở đâu? Có người đã thư riêng cho tôi rằng một số là các tình nguyện viên và một số là nhân viên cộng đồng. Tôi nghĩ rằng điều này rất có thể. Tình nguyện viên đã chạy quanh Vũ Hán trong một thời gian dài và nhân viên cộng đồng thực sự bận rộn trong giai đoạn phi thường này. Tất cả mọi việc đều bị cấp trên áp đặt xuống, và tất cả bá tánh bên dưới việc gì cũng tìm họ. Nhiều người trong số họ khá là khó khăn. Rất nhiều trường hợp phải huy động nhiều người,Giao tiếp với nhiều người,Không biết ai đã bị lây nhiễm. Thiết bị bảo hộ của họ ít hơn nhiều so với nhân viên y tế, và một số thậm chí chỉ có trang bị khẩu trang. Tuy nhiên, người bạn của tôi nói rằng tình nguyện viên và các thành viên cộng đồng chỉ bị lây nhiễm trong những ngày đầu, và bây giờ đã không bị nữa. Cô cũng cho biết: “Viện dưỡng lão, trại giam, bệnh viện tâm thần, giai đoạn đầu khá ổn định. Vì lo ngại cho các nhóm dễ bị tổn thương, tất cả mang đi xét nghiệm ,nên đã tăng số ca nhiễm.”
Người Vũ Hán bây giờ có vẻ bình tĩnh hơn, tất nhiên, nhiều khả năng còn bị trầm cảm nữa. Để ngăn ngừa lây nhiễm chéo, nhóm mua không còn đông đúc tại cổng cộng đồng nữa. Chỉ là mọi người phải ở nhà và ăn uống thoả thích. Chà, họ lại phát minh ra một cách khác: Mỗi gia đình dùng một cái xô nhựa, dùng dây thừng để thả cái xô từ ban công xuống. Các nhân viên cộng đồng bỏ rau vào xô và họ tự kéo xô lên. Có người đã kéo lên đến tận tầng sáu. Đó là một kỹ năng sống, nhưng mọi người đều thích nghi tốt. Hôm nay tôi đã xem một clip dài hai phút như vậy, bất chợt có cảm giác đau lòng. Sự khó khăn của người Vũ Hán và sự khổ cực của nhân viên cộng đồng, thực sự không bình thường.
29/2/2020(7/2 AL)
Trời lại nắng. Âm u rồi lại nắng ấm, mở mở đóng đóng, hơi giống Nhật ký Phong Thành của tôi,. Tôi đã ở nhà trong một thời gian dài, tôi tự hỏi liệu tôi sẽ có thói quen ra ngoài sau này không. Thậm chí sẵn sàng ra ngoài không? Hôm nay, người hàng xóm Thầy Đường Tiểu Hoà đã gửi một mớ ảnh về Đông Hồ, hình như chụp bằng flycam, nói rằng đó là những ngày gần đây. Đông Hồ trống vắng và tĩnh lặng, hoa mai, đỏ và trắng, thực sự rất đẹp. Chuyển nó cho đồng nghiệp, đồng nghiệp nói, nhìn vào nó, tôi muốn khóc. Than ôi, một năm xuân vắng. “Hoa Hạnh hồng, Hải đường hồng, Khan thủ chi đầu, Vô ngữ oán thiên công”(bài thơ thời Tống). Mấy câu thơ này là khá thích hợp với chúng tôi bây giờ.
Người Vũ Hán hơi trầm cảm, đó là cảm giác mạnh mẽ của tôi. Ngay cả những đồng nghiệp luôn xôn xáo cũng không muốn nói. Nhóm trong nhà tôi cũng ít nói chuyện. Họ đang theo đuổi chương trình truyền hình? Thực sự mong muốn như vậy. Đóng cửa cấm túc 1 thời gian dài như vậy, cần phải có ý chí mãnh liệt để tiếp nhận nó. Ở Vũ Hán, mọi người đều có một áp lực không thể giải thích được, và người ngoài rất khó có thể hình dung nó. Không ngoa khi ca ngợi sự cống hiến của người Vũ Hán trong đại dịch này với bất kỳ lời hay ý đẹp nào. Chúng tôi vẫn tiếp tục cố gắng và vẫn tuân thủ và hợp tác với tất cả các chỉ thị của chính quyền. Đây là ngày thứ 38 phong thành.
Sự lây lan của dịch bệnh đã được kiểm soát, chỉ có những trường hợp mới lẻ tẻ trên toàn quốc, ngoại trừ Vũ Hán. Nhưng Vũ Hán có vẻ trông tốt hơn. Người bạn bác sĩ nói với tôi rằng hiện tại có gần bốn vạn ca tiếp xúc gần ở Vũ Hán. Có phải tất cả các trường hợp nghi nhiễm đều đến từ đây không? Nếu vậy, thì hầu như tất cả các trường hợp được chuẩn đoán đến từ các quần thể nghi nhiễm này. Nếu vậy, dịch bệnh sẽ sang tỏ hơn. Chỉ cần giám sát gần bốn vạn người này. Từ quan điểm này, tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán cũng được kiểm soát. Tuy nhiên, bạn bác sĩ vẫn cảm thấy không mấy lạc quan hơn. Ông tin rằng dữ liệu cần chi tiết hơn khi chính phủ công bố thông tin. Nhưng tôi lạc quan. Mặc dù vẫn còn tìm ẩn bốn nhóm người trà trộn trong chín triệu người, với cường độ sàng lọc và phương pháp sàng lọc hiện tại, tôi tin rằng họ có thể được tìm thấy sớm.
Hôm nay, đồng nghiệp đã gửi cho tôi một clip, đó là cảnh người dân Trí Bác tỉnh Sơn Đông chào đón Đội cứu hộ bầu trời xanh từ Vũ Hán trở về. Các thành viên trở về quê nhà an toàn, và tất cả đều bật khóc. Tôi xem xong cũng như vậy. Nếu không có một lượng lớn đội cứu hộ đến Vũ Hán, thực sự rất khó để tưởng tượng Vũ Hán sẽ trông như thế nào bây giờ. Họ đã khóc vì họ biết làm việc ở đây nguy hiểm như thế nào và may mắn khi rút lui an toàn như thế nào. Người ta nói rằng ở Vũ Hán, ngoài nhân viên y tế, còn có nhiều người bị lây nhiễm, theo sát là cảnh sát. Tôi hơi ngạc nhiên, vì vậy tôi đã tìm kiếm trên mạng. Chắc chắn rồi! Gần bốn trăm cảnh sát và dân vệ ở Hồ Bắc đã được chẩn đoán bị viêm phổi mới. Quả thật nhiều như vậy!
Bền gởi một tin nhắn cho một người bạn cảnh sát hỏi về tình hình của họ. Bạn tôi cho biết họ luôn ở tuyến đầu. Và bản thân anh ta chưa được nghỉ ngơi ngày nào. không chỉ phải đảm bảo cuộc sống và giao thông cơ bản, mà còn phải ngăn chặn người và xe vượt lệnh cấm, và phải sàng lọc cẩn thận. Nhiều nhân viên cảnh sát đã lái xe để giúp vận chuyển bệnh nhân và một mình nhân viên y tế không thể lo xuể. Ngoài ra, việc ra vào thành phố phải được giám sát 24 giờ một ngày, vừa phải đảm bảo sự qua lại của các phương tiện hỗ trợ , vừa ngăn chặn người tẩu thoát ra ngoài. Ngoài ra, ở những nơi như bệnh viện, các điểm cách ly và cộng đồng, trật tự công cộng và trật tự giao thông phải được duy trì để ngăn ngừa dịch bệnh vân vân.. Bởi vì tiếp xúc nhiều, rủi ro cũng nhiều! Do đó, không có gì đáng ngạc nhiên khi rất nhiều người bị nhiễm bệnh. Người bạn nói,” bạn phải viết về cảnh sát nhiều hơn, chúng tôi thực sự không có thời gian nghỉ ngơi.”
Người dân Vũ Hán thích nói một từ: bận đến chết, nhàn đến chết. Sự so sánh bây giờ có vẻ sinh động hơn. Người nhàn hạ chịu áp lực tâm lý lớn hơn và người bận rộn chịu áp lực thể chất lớn hơn. Mọi người đều nghiến răng, cùng mang Vũ Hán đi cùng.
Mấy ngày nay, các phóng viên đã truy tìm lý do tại sao tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán đã bị trì hoãn gần 20 ngày, càng truy càng ráo ríết,manh mối càng ngày càng sang tỏ. Không thể không ngưỡng mộ họ. Mặc dù nhiều nhà báo giỏi đã rời khỏi phương tiện truyền thông, nhưng vẫn có nhiều nhà báo ưu tú hơn vẫn đang làm việc chăm chỉ. Ai đó đã rút ra thời gian biểu, và bằng cách nhìn vào nó, rõ ràng là Ủy ban Y tế và Sức khỏe Thành phố Vũ Hán đã không thông báo trong vài ngày.
Có phóng viên đã phỏng vấn các chuyên gia. Các chuyên gia nói rằng họ không biết tình hình, thậm chí khi nghi ngờ có nhân viên y tế bị lây nhiễm. Họ đã gọi hỏi, nhưng đều bị phủ định. Tôi hỏi người bạn bác sĩ, bạn có nghe nói về việc chuyên gia gọi hỏi bác sĩ không? Người bạn bác sĩ nói với tôi rằng không có cuộc gọi nào đến bác sĩ cả. Tôi nói có khi nào gọi đến lãnh đạo bệnh viện không? Người bạn bác sĩ nói tôi không biết. Câu hỏi tương tự đã được hỏi với một người bạn bác sĩ khác, và câu trả lời rất đơn giản: Tất cả họ đều đã đến bệnh viện, làm sao họ không biết? Nhưng các chuyên gia nói rằng bệnh viện rất lớn, làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy chúng? Các quan chức cho biết chúng tôi lắng nghe ý kiến các chuyên gia. Tôi chuyển ý kiến của các chuyên gia và quan chức cho bạn bác sĩ. Người bạn bác sĩ đó cho biết: Thật ra, các bác sĩ đã sớm biết chính xác rằng dịch bệnh đã truyền từ người sang người và đã báo cáo, nhưng không ai thông báo cho lão bá tánh, cho đến khi ông Chung Nam Sơn(chuyên gia y tế Trung Quôc) đến mới nói ra. Người bạn bác sĩ khác nói: cả tập thể im lặng, đây là điều khủng khiếp nhất. Vậy, tập thể này gồm những ai? Tôi không hỏi, thực bất tiện để gây thêm rắc rối. Sau tât cả, tôi không phải là một phóng viên.
Trích từ những gì bác sĩ Bành Chí Dũng của Bệnh viện Trung Nam nói trong một cuộc họp với các phóng viên:
“Bệnh lây lan rất nhanh. Vào ngày 10 tháng 1, 16 giường trong ICU(chăm sóc tích cực) của chúng tôi chuẩn bị trước đây đã đầy ấp. Tôi thấy tình hình rất nghiêm trọng, vì vậy tôi đã nói với lãnh đạo bệnh viện rằng chúng ta phải báo cáo lên cấp trên. Lãnh đạo bệnh viện cũng cảm thấy rằng tình hình nghiêm trọng. Vấn đề đã được báo cáo lên Ủy ban Y tế và Sức khỏe Thành phố Vũ Hán. Vào ngày 12 tháng 1, Ủy ban Y tế và Sức khỏe Thành phố Vũ Hán đã chỉ định một nhóm chuyên gia gồm 3 người để điều tra tại Bệnh viện Trung Nam. Nhóm chuyên gia nói rằng các biểu hiện lâm sàng và bệnh SARS thực sự có điểm tương đồng, nhưng họ vẫn còn lấy tiêu chuẩn này nọ để làm chuẩn đoán. Chúng tôi đều phản kháng,tiêu chuẩn để chuẩn đoán quá khắc khe.Theo tiêu chuẩn này, khó có ai có thể chẩn đoán được. Trong giai đoạn này, lãnh đạo bệnh viện đã phản ánh nhiều lần đến Ủy ban Y tế và sức khoẻ. Tôi biết rằng các bệnh viện khác cũng làm vậy. ”
“Trước đây, nhóm chuyên gia do Cơ quan Y tế và Sức khỏe Quốc gia chỉ định đã tiến hành điều tra tại Bệnh viện Kim Ngân Đàm và đưa ra một bộ tiêu chuẩn chẩn đoán. phải có tiền sử tiếp xúc với chợ hải sản Hoa Nam, có các triệu chứng sốt và được xét nghiệm virus dương tính. Chẩn đoán mới xác định. Đặc biệt là điểm thứ ba là rất khắt khe. Trên thực tế, rất ít người có thể làm xét nghiệm virus. ”
“Với tư cách là một bác sĩ, dựa trên kinh nghiệm lâm sàng và tích lũy kiến thức của mình, tôi đánh giá căn bệnh này sẽ là một bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng và phải được bảo vệ ở mức cao nhất. Virus sẽ không thể truyền theo duy ý của con người. Tôi nghĩ chúng ta phải tôn trọng tinh thần khoa học và tuân theo sự chỉ dẫn khoa học,. Theo yêu cần của tôi, khoa ICU của Bệnh viện Trung Nam đã áp dụng các biện pháp cách ly nghiêm ngặt nhất. Chỉ có hai người trong khoa của chúng tôi bị nhiễm virus mới. Đến ngày 28 tháng 1, chỉ có 40 ca nhân viên y tế bị nhiễm trong toàn bệnh viện. So với các bệnh viện khác, tỷ lệ này rất nhỏ. ”
Từ ba đoạn trên, chúng ta có thể thấy rằng vào ngày 10 tháng 1, tình hình đã rất nghiêm trọng. Cuối cùng, các bác sĩ đã nâng cao cảnh giác của chính họ. Mặc dù vậy, 40 người vẫn bị nhiễm bệnh tại bệnh viện Trung Nam. Đây vẫn là một tỷ lệ nhỏ. Các bệnh viện khác có nhiều người hơn. Suy nghĩ kỹ, cái roi trừng phạt vào sự im lặng tập thể này cũng đang trừng phạt vào cơ thể chính họ. Đây có lẽ là điều mà tất cả các bệnh viện phải kiểm điểm lại, sau khi dịch bệnh qua đi.
Buổi chiều, tôi đã nói chuyện với bạn bè trong một thời gian dài về những vấn đề của trẻ em. Một trận dịch đã phá vỡ nhiều gia đình, tồi tệ hơn những người già, chính là những đứa trẻ. Có bao nhiêu trẻ mồ côi trong bệnh dịch này? Không biết có ai đã đếm qua chưa. Chúng tôi chỉ biết có 4 đứa của mấy vị bác sĩ đã hy sinh: hai đứa con nhỏ và hai đứa mới đẻ. Một người bạn nói với tôi rằng có một nhóm trẻ em, khoảng hơn 20 đứa, một số cha mẹ đã chết, một số cha mẹ bị cách ly hoặc nhập viện, và một trong số cha hoặc mẹ của họ đã chết. Chính phủ đã tập hợp họ lại với nhau để chăm sóc. Họ đều là trẻ vị thành niên, và người trẻ nhất chỉ mới bốn hoặc năm tuổi. Bạn bè nói rằng họ rất sợ ai mặc quần áo bảo hộ, cũng như ai đeo khẩu trang. Tôi nghĩ rằng họ còn quá trẻ để thổ lộ với bất cứ ai. Mặc dù bây giờ họ ăn uống không thành vấn đề, nhưng họ sẽi có vết thương trong lòng. Đặc biệt là những đứa trẻ mồ côi, những cây cổ thụ chê nắng chê mưa của họ đã bị ngã đổ, dựa lung đã biến mất, và sự yêu thương chăm chút sẽ không bao giờ có lại. Tôi không biết có ai sẽ giải quyết nỗi đau này cho họ không. Từ quan điểm của một người bạn, can thiệp tâm lý càng sớm thì càng tốt.
Thỉnh thoảng tôi nghe thấy một thoáng âm thanh, và đứa trẻ không biết gào thét ở đâu: Mẹ ơi, đừng bỏ con, con rất yêu mẹ … Khi nghe thấy giọng nói như vậy, những bà mẹ như chúng tôi đều cảm thấy rùng mình.
1/3/2020(8/2 AL).
Tết ngày càng rời xa. Từ hôm nay, thời gian cuốn nhật ký sẽ được đổi từ âm lịch sang dương lịch.
Thời tiết có âm u và nắng bất thường. Nó làm tăng trầm cảm của mọi người. Đột nhiên thấy rằng hôm nay là Chủ nhật. Nếu bạn không đi ra ngoài, vấn đề lớn nhất là bạn không nhớ ngày nào cả, và không biết là tuần thứ mấy nữa. Khi nào có thể ra ngoài? Khi nào có thể mở cửa thành? Điều làm mọi người quan tâm nhất hiện nay. Xu hướng dịch bệnh đang được cải thiện, và không cần phải nói. Mọi người trên khắp đất nước đang giúp Vũ Hán vượt qua cơn đại nạn. Tại sao không vượt qua được? Người Vũ Hán chắc chắn có sự tự tin này. Nhưng khi nào thì được ra khỏi cửa và mở thành? Mọi người đang tự tìm hiểu.
Em trai tôi nói rằng em ấy đã không ra ngoài được 42 ngày rồi. Tôi tốt hơn em ấy. Tôi có thể dạo 1 vòng trong sân. Ít nhất là trong sân vẫn còn an toàn. Hôm nay, con gái khoe món ăn của chính mình nấu trong gia đình. Mặc dù rất phức tạp để nấu ăn, cô vẫn cố gắng duy trì chất lượng cuộc sống. Thịt kho làm cũng rất giống nhau. Đợt rồi tôi đã nói tôi hơi bị gầy, nhưng sau khi ăn bữa ăn này, đoán là sẽ mập trở lại. Ba nó đã khen nức nở. Khả năng của những người trẻ giờ rất khó để chúng ta tưởng tượng. Cô con gái nói rằng đã tìm kiếm một vài món ăn trên mạng. Hãy nhìn xem, những việc này,cơ bản không cần cha mẹ dạy, họ có nhiều cách, và giáo viên giỏi của họ cũng rất nhiều.
Những điều đau lòng vẫn đến theo thời gian. Thảm họa đã làm chúng tôi buồn quá nhiều. Bây giờ nước mắt của mọi người cũng gần cạn. Một đồng nghiệp đã cho tôi xem một clip từ khu phố của cô ấy. Một lão bá tánh đang bày tỏ lòng biết ơn đối với các cán bộ khu phố, và anh cán bộ đã rơi nước mắt. Có người nói như sau: Người Vũ Hán rơi nước mắt trong tháng này bằng vài thập kỷ cộng lại. Đây là một sự thật lớn. Những giọt nước mắt đó không chỉ là nỗi đau buồn, mà là những giọt nước mắt với hương vị và cảm xúc lẫn lộn. Chúng ta phải để họ hát và hét lên, lên sóng và tuyên bố với thế giới rằng chúng ta là người chiến thắng lớn nhất. Điều này cũng khó xảy ra. Vì nước mắt chúng ta chưa chảy cạn.
Năm giờ sáng, Giám đốc Giang Học Khánh của bệnh viện trung tâm nơi Lý văn Lượng từng công tác đã qua đời. ở tuổi 55, đang sung sức và mạnh mẽ nhất. Như đã đề cập trước đó, tại Vũ Hán, rể góc là gặp người quen. Tôi không biết Giám đốc Giang, nhưng vợ của bạn cùng lớp đại học của tôi chơi rất thân với anh ta. Cô ấy đã viết cho tôi một tin nhắn vào sáng sớm, nói rằng bác sĩ Giang học Khánh “không phải là “người thổi còi”, nhưng anh ấy luôn ôn hoà và có nghĩa khí. Bệnh nhân tin tưởng anh ấy và bạn bè sẳn sàng liên kết với anh ấy. Anh ấy đã giúp tôi trị vô số bệnh nhân gởi gấm ,nhưng chỉ nói ”Việc của tiểu muội nhờ cậy, tôi luôn tận tâm tận lực”. ‘Vì vậy, nhiều bệnh nhân đang tìm kiếm anh ta để điều trị và phẫu thuật. Anh ta tiếp nhận rất ân tình, nhưng tôi không quảng cáo nhiều. Bởi vì anh ta luôn nói rằng bác sĩ là để chữa bệnh và lời nói của bệnh nhân là minh chứng tốt nhất. Chắc chắn rồi! “Vì chổ than tình, vợ của bạn cùng lớp rất đau buồn. Cô hối hận vì đã giúp quá ít, cho bác sĩ Giang trước đây.
Người bạn bác sĩ cũng viết cho tôi một tin nhắn nói rằng Giám đốc Giang là người duy nhất giành được “Giải thưởng Bác sĩ Trung Quốc” về tuyến giáp và tuyến vú. Lần này, sự hy sinh của các nhân viên y tế quá bi thảm. Và cái chết của bác sĩ Giang, tôi nghe nói cả một câu chuyện không thể kể xiết phía sau. Đây là một câu chuyện buồn. Không chỉ nỗi buồn của sự hy sinh, mà cả nỗi buồn không được phép nói ra. Tôi cũng không nói.
Tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán đang dần trở nên tốt lên từ từ. Số bệnh nhân mới được xác nhận và nghi nhiễm vẫn lên tới vài trăm. Người bạn bác sĩ hơi thất vọng, vì vậy anh ta đưa ra một dự đoán khác: ước tính sự thay đổi về chất sẽ là hơn mười ngày, vẫn còn một tháng để kiểm soát và hai tháng để loại bỏ hoàn toàn. Đối với chúng tôi, một tháng, hoặc hai tháng, lần này, quá quá quá dài. Tôi hy vọng dự đoán này từ người bạn bác sĩ là sai. Nắng xuân vô tận, và tôi thực sự không thể để virus tận hưởng nắng xuân tươi đẹp của năm nay. Chúng tôi rất háo hức đón ngày ra khỏi cửa.
Nhiều người để lại tin nhắn nói rằng có một vị lương y Lý Nhược Hoa rất thần kỳ. Thuốc tiêm huyệt đạo truyền thống Trung Quốc của ông, có thể chữa viêm phổi mới, và ông đang điều trị mà không cần có sự bảo hộ nào và cũng không bị lây nhiễm. Tôi hy vọng tôi có thể viết về vị ấy. Trên thực tế, nhật ký của tôi chỉ để tôi ghi nhớ và không cảm thấy tôi muốn viết cái gì đặc biết. Tuy nhiên, có quá nhiều người đã giới thiệu tôi với Lý Nhược Hoa và họ đã chuyển các clip về vị ấy điều trị cho bệnh nhân cho tôi xem. Thực sự trông rất tuyệt vời. Người ta nói rằng ông muốn tham gia điều trị bệnh nhân bị viêm phổi mới nhưng không được cho phép. Trên mạng cũng tranh luận một mớ hỗn độn. Về vấn đề này, tôi đã hỏi bạn cùng lớp đang giảng dạy tại Đại học Y học cổ truyền Trung Quốc, và anh ấy nói ba điều:
Đầu tiên, Trọng tâm không phải là Lương y Lý nhược Hoa có tư cách là một một bác sĩ thực hành hay không. Mà trọng tâm là liệu cách điều trị của ông ta có hiệu quả hay không? Để có hiệu quả, hãy để anh ấy ra tay cứu người: Đây cũng là một cách người thật việc thật?
Thứ hai, rất nhiều bác sĩ dân gian bị vướng mắc bởi “chứng chỉ hành nghề”: Hành nghề hợp pháp hay phi pháp phụ thuộc vào việc họ có chứng chỉ này hay không. Theo tôi biết, hiện tại, có hai cách để những người hành nghề y học dân gian Trung Quốc không có bằng cấp bác sĩ nhưng có kỹ năng: “Uyên bác” và “có chuyên môn” để cho phép những người này có được tư cách pháp nhân để hành nghề y.
Thứ ba, cách làm của các bộ phận liên quan thật tế là chà đạp sự thật và coi thường họ: trên danh nghĩa thì rất chính nghĩa,nhưng đối với người hiểu lý lẻ họ có một ý khác. Lùi lại một bước xem, Lý Nhược Hoa thực sự hành nghề y bất hợp pháp, nhưng nếu liệu pháp của ông ta thực sự có hiệu quả đối với bệnh Viêm phổi mới, các bộ phận liên quan nên đặc cách cho ông ta: hãy để anh ta ra cứu người, các chứng chỉ và các vấn đề khác sẽ hạ hồi phân giải. Hiện giờ bộ phận hành chính đang khăn khăn giữ quan điểm liệu lý lịch hành y của Lý Nhược Hoa có hợp pháp hay không, và muốn hại chết ông ta (nhìn thấy tài liệu dường như muốn sử dụng biện pháp hành chính hoặc thậm chí là xử lý tư pháp): bề ngoài, công lý tố tụng thực sự lạnh lùng. Tuy nhiên. Miễn là điều trị của Lý Nhược Hoa thực sự hiệu quả, không nên trói buộc ông ta có đủ điều kiện hành nghề y hay không: liệu nó có hiệu quả hay không, bệnh nhân của anh ta có tiếng nói nhất và không khó để đưa ra kết luận từ bệnh nhân.
Trên đây là những từ gốc của bạn học, và nó có vẻ khá hợp lý. Tôi ngoài nghề nên không bình luận. Tôi thường không tin vào tất cả các loại thầy thuốc lang bang. Có một lần tôi đến một bác sĩ tư trung y để khám đôi chân của mình, và đã chi rất nhiều tiền. Kết quả là, nó nghiêm trọng hơn sau khi điều trị, và cuối cùng đã được chữa khỏi bởi thuốc tây y. Do đó, hầu hết các phương pháp điều trị sức khoẻ của tôi là Tây y. Chỉ khi điều tiết cơ thể, thảo dược Trung Quốc mới được sử dụng. Nhưng tôi cũng nghĩ như nhiều người: Vì ông ta tuyên bố có thể chữa khỏi, thế thì tranh cãi làm gì? Có thể để ông ấy thử? Đặng Tiểu Bình từng có một câu nổi tiếng:” dù mèo trắng hay mèo đen , có thể bắt chuột là một con mèo tốt”. Áp dụng nó, bất kể trung y hay tây y, có thể chữa khỏi bệnh là bác sĩ tốt. khám bệnh phải người thật việc thật. Đặc biệt trong trường hợp khẩn cấp, mạng sống lớn hơn trời. Tại sao không cho người ta một cơ hội? Tại sao sợ lột xác họ tại hiện trường, để phơi bầy cho thiên hạ xem, cũng khá tốt?
Ngày 2 tháng 3.
Trời lại mưa và rất âm u. Hơn nữa, nó hơi giống cái lạnh quanh tết. Đồng nghiệp của tôi đội mưa mang cho tôi Màn thàu và các điểm tâm khác. Tôi đã sống trong Viện Văn Liên trong ba mươi năm. Trong nhiều năm, tôi đã được hàng xóm và đồng nghiệp chăm sóc, điều đó khiến tôi cảm thấy may mắn. Tối nay, tôi ăn cháo và điểm tâm. Nấu ăn một mình thực sự rất nhàm chán.
Mỗi ngày tôi điều ngủ muộn và dậy muộn. đến buổi trưa tôi mới đọc tin nhắn của người bạn bác sĩ. Không giống như trầm cảm của ngày hôm qua, bạn bác sĩ ngày hôm nay có vẻ phấn khích hơn. Anh ta cho biết rằng lý do gia tăng các ca mới được xác nhận ngày hôm qua là 233 ca mới từ các nhà tù. Trên thực tế, chúng tôi cũng nhanh chóng thấy các xếp Hồ Bắc sa thải nhiều quan chức nhà tù. Nhanh đến đáng kinh ngạc. Ngày nay, lần đầu tiên số ca nhiễm mới được chẩn đoán đã giảm xuống dưới 200 và số ca nghi nhiễm mới được chẩn đoán là dưới 100. Bạn bác sĩ tin rằng: dự kiến sẽ bước vào giai đoạn thấp (nghĩa là số ca dưới 100) trong vòng hai hoặc ba ngày. Bình minh của Vũ Hán đang trong tầm mắt. Điều này có nghĩa là thời gian để mở thành phố có thể được rút ngắn hơn? Với 9 triệu người ở Vũ Hán, đây là điều họ mong chờ nhất. Vào buổi tối, hỏi thăm một người bạn và nghe nói rằng có thể là nửa tháng nữa. Thông tin này tốt hơn dự kiến và sẽ không kéo dài đến tháng Tư.
Ngày ảm đạm, đó vẫn là ấn tượng của tôi về người Vũ Hán những ngày này. Hôm nay, khi tôi đọc thông tin trên mạng, một số người đã nói về Vũ Hán bằng từ “thành phố của nỗi buồn”. Tôi không biết nói sao. Nếu chúng ta sử dụng từ “Nỗi buồn” trong các cảnh trong dịp tết, thì nó thật sự quá nhẹ, và chúng ta miễn cưỡng ghép với từ” Bi thảm ”. Chỉ cần bạn đọc lại di chúc tuyệt vọng của Thường Khải, bạn có thể biết điều gì là” Bi thảm”. Gần đây, một bài báo đã đề cập đến cảnh tưởng đầu tiên khi nhân viên y tế Quảng Đông đến bệnh viện Hán Khẩu. Một đoạn mô tả: “Tôi nhớ rằng hôm trưa mùng hai tết khi chúng tôi tiếp quản phòng bệnh nhân nguy kịch. Chưa đến 1,2 giờ mà đã có hai hoặc ba người không qua khỏi, và buổi tối thêm hai người nữa. Có một ngày, một bệnh nhân chuyển từ khoa cấp cứu vào phòng đó giữa đường đã ra đi. Trong vài ngày đầu tiên, có quá nhiều bệnh nhân. Ngày cao điểm, số người đến khám tại khoa sốt nóng là 1500 đến 1.600.người “Đây chỉ là tình huống của một bệnh viện. Có bao nhiêu bệnh viện và có bao nhiêu cảnh như vậy ở Vũ Hán? Theo tôi, khi rảnh rỗi các nhân viên y tế hỗ trợ cho Vũ Hán, có thể ghi nhận lại những cảnh họ nhìn thấy khi lần đầu tiên đến Vũ Hán và những gì Vũ Hán gây kinh hoàn cho họ lúc đó. Tin rằng đó phải là thứ họ sẽ không bao giờ quên. Ghi lại và cho mọi người biết những gì đã xảy ra với người Vũ Hán.
Điều đó, nó cũng nhắc nhở tôi rằng những nhà báo đang cố gắng hết sức để truy xét dịch bệnh, họ hãy còn đang điều tra và theo dõi không? Đối với người Vũ Hán, đây là điều quan trọng nhất. Bây giờ khi tình hình đã được cải thiện, để theo dõi nguyên nhân của vụ việc, chúng ta có thể đề cập đến nó trong chương trình nghị sự hằng ngày rồi. Nếu không, thời gian trôi qua và nỗi đau biến mất theo thời gian. Tôi lo lắng rằng một khi mọi người trở nên thoải mái và vui vẻ hơn, họ sẽ không còn sẵn sàng nghĩ về những đau khổ trong quá khứ, và sẽ cố gắng để quên đi nhóm người như Thường Khải đã chết trong thảm họa. Nhớ lại một điều, không phải ai đó nói rằng một tượng đài sẽ được xây dựng sau khi dịch bệnh qua đi? Xin vui lòng để lại một vị trí trên tượng đài, khắc lên tuyệt ngôn thư của Thường Khải. Sau này, khi mọi người đọc nó, họ có thể hiểu thảm họa ở Vũ Hán năm 2020 như thế nào. Tất cả người dân Vũ Hán, bao gồm cả nhân viên y tế, những người đã cố gắng hết sức để cứu sống họ, nên hỗ trợ đầy đủ cho các nhà báo điều tra để tiếp tục truy tìm và điều tra: những ai đã làm trì hoãn hai mươi ngày. Chính hai mươi ngày này đã giết chết hơn 2.000 người Vũ Hán, khiến hàng ngàn người Vũ Hán vẫn nằm trên giường bệnh và không biết sống chết ra sao, ngăn 9 triệu người ra ngoài và 5 triệu người về nhà. Vấn đề này không được lơ là. Không một ai có thể bỏ lọt tội. Trong bài báo “Đằng sau báo cáo thất bại của các chuyên gia về bệnh viêm phổi không giải thích được” hôm nay, có một đoạn như sau: “Khi tôi nhớ lại trải nghiệm đó với China News Weekly, Tăng Quang đập bàn và hỏi,” Lúc đó tôi Làm sao biết có Lý Văn Lượng và Trương Kế Tiên? ‘” Các nhà báo thân mến, những người có sức mạnh, lòng can đảm và lương tâm, xin hãy tiếp tục! 9 triệu người còn lại và 5 triệu người Vũ Hán trôi dạt đang lắng nghe âm thanh của các bạn. Tất cả chúng tôi đều muốn biết: ai đang che giấu chúng tôi!
Bốn mươi ngày đóng cửa, sức chịu đựng tâm lý của mọi người sẽ đạt đến giới hạn, đó là điều quan tâm của tôi. Mặc dù có nhiều đường dây nóng tâm lý trực tuyến, tôi không biết liệu nó có thể giải quyết vấn đề không. Những gia đình hạnh phúc thường giống nhau, nhưng những gia đình bất hạnh có những bất hạnh riêng khác nhau. Bài báo có tên “Chín triệu kiểu đau lòng ở Vũ Hán” thực sự là một tiêu đề hay. Nó kể câu chuyện về nhiều người Vũ Hán, kể về nỗi đau của họ thông qua mạng. Nói chuyện và trút giận là một cách tốt để được tư vấn tâm lý. Nó giống như viết nhật ký mỗi ngày của tôi vậy. Tuy nhiên, đôi khi một cây gậy lớn gọi là “phe chính thống” được treo trên đầu của họ. Đây là một cây gậy rất danh chánh ngôn thuận, nó được nhiều người giữ và giơ cao. Nếu bạn than khóc và méc chuyện, bạn đang tạo ra sự hoảng loạn, bạn đang phá hủy việc chống dịch bệnh và bạn là “phe tiêu cực”. Tiêu diệt “ phe tiêu cực” là chuyện “phe tích cực” không thể bỏ qua. Than ôi, nếu mọi thứ trong thế giới này được hiểu và đánh giá đơn giản theo cách này, thì thực sự đến với thế giới này là một điều vô ích. Nếu phe tích cực xuất hiện theo cách thiếu hiểu biết và không sợ hãi như vậy, thì “chính nghĩa” của nó nằm ở đâu? Ai nói rằng sau khi than khóc và trút giận, họ không thể đứng dậy và bước tiếp?
Trong những ngày gần đây, nhiều phóng viên đã phỏng vấn tôi. Có 1 câu hỏi rất thú vị của họ, “những người và việc đã bị bỏ sót trong đợt dịch này?” Nhìn lại, tôi cảm thấy có quá nhiều người và việc đã bị bỏ sót. Vũ Hán thời kỳ đầu khi vội vã đóng thành, giống như một cái thùng lớn với hàng trăm lỗ thủng và hàng ngàn vét nứt, ngay cả khi đó còn không có đáy thùng. Chính quyền tập trung toàn lực để lấp đáy thùng. Hàng trăm lỗ thủng và hàng ngàn vét nứt ở bên trong không thể khắc phục được. Nhờ sự xuất hiện của vô số tình nguyện viên, những người trẻ này thật tuyệt vời. Khi họ nhìn thấy một cái lỗ, họ đã vá và khi họ nhìn thấy vét nứt, họ đã trám. Ví dụ, Uông Dũng, người đã giúp đưa đón nhân viên y tế ở khu vực bệnh viện Kim Ngân Đàm , Ngô Du, người đã giúp mua thuốc cho hơn 600 cư dân trong hơn một tháng đóng cửa, và Lưu Tiên đến từ Tứ Xuyên đã cung cấp cơm hộp cho các nhân viên y tế trong các bệnh viện Vũ Hán. Nhiều, rất nhiều trong số họ. Thật ra, không ai cử họ làm cái gì, nhưng chính họ đã thấy rằng không ai chịu trách nhiệm và chủ động làm. Người ta nói rằng tất cả các cơ quan chính phủ có nhân viên quản lý điều được đồng bộ hóa trong việc đóng cửa thành. Phải mỗi nơi tự chịu trách nhiễm, phải suy nghĩ đến những trường hợp như vậy. Điều tệ hại là họ không hít khói người (nói cách khác, trình độ quản lý thấp) nếu không có văn kiện thì 1 bước họ cũng không đi.(giống như người máy, nếu không được lập trình thì sẽ không làm) Chính phủ nên thực sự cảm ơn những tình nguyện viên đã lấp đầy khoảng trống kịp thời. Không có họ, Vũ Hán không biết có bao nhiêu điều tồi tệ có thể xảy ra.
Tôi cũng đã học được một từ khác ngày hôm nay, được gọi là “thảm họa thứ cấp.” Việc đóng cửa thành phố là bất khả kháng, nhưng trong một thời gian dài, thành phố đã bị đóng cửa mà không có kế hoạch toàn diện. Rốt cuộc, đó không phải là 1 việc hay. Tác dụng phụ về sau sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Nếu các quan chức không thẳng thắn đối mặt với các vấn đề về sinh kế của người dân, họ không thực sự nhìn thấy những vấn đề nan giải mà những người khỏe mạnh khác sẽ phải đối mặt, và họ không linh hoạt trong việc tìm kiếm và suy nghĩ về các biện pháp đối phó tương ứng. Có thể những việc sau cũng sẽ là “Dịch bệnh”, nhiều người đang nói về những điều như vậy.
Đêm qua, bạn học đã gửi cho tôi một lá thư kháng cáo lưu hành trong nhiều nhóm WeChat, trong đó đề cập đến vấn đề của lao động nhập cư. Tôi đã đăng nguyên văn.
“Nước vi dân làm bổn, dân vi thực vị thiên và chính phủ là chính phủ của người dân. Người dân phải lao động để nuôi đất nước. song song với việc chiến đấu với bệnh dịch, các ban ngành ở tất cả các cấp nên thành lập một” Tổ làm việc của các lao động nhập cư “.Hiện nay chỉ cần là người Hồ Bắc, không ra ngoài tỉnh được, các đơn vị bên ngoài không chịu tiếp nhận, hoặc bị từ chối một cách lịch sự, vài ngày sau sẽ nói tiếp. Thật ra nên phân xét khu vực nào sau 30 ngày(hơn 2 lần 14 ngày)không bị lây nhiễm, giải trừ từng phần những khu không có dịch bệnh, thông qua các sự tiếp ứng của các xe chính phủ,hoặc các đối tượng tình nguyện viên, miễn trừ việc phải cách ly 14 ngày. Nếu chính phủ không chú ý, các lao động nhật cư tại Hồ Bắc sẽ bị các địa phương khác lấy mất, và thậm chí có thể phần lớn bị thất nghiệp. Đây là một di chứng lớn thực sự gây ra, đích thực phải chú ý. Ví dụ, ở những vùng núi xa xôi và những nơi đất rộng người thưa, Chưa thấy chính phủ liên kết với các chủ doanh nghiệp sử dụng lao động trong những khu vực như vậy. Năm nay, miễn nghe thấy là người Hồ Bắc ,ai cũng sợ hãi, đó thực sự là một cuộc khủng hoảng lao động và nghề nghiệp. Chính quyền Hồ Bắc nếu không kịp thời điều tiết lao động nhập cư, các khu vực miền núi xa xôi, nơi không có dịch bệnh xảy ra, sẽ phải đối mặt với làn sóng thất nghiệp, qua cái tết không tiền, qua 1 năm trống rỗng, cả nhà già trẻ lớn bé ngồi ăn cạn kiệt, làm sao đây? Nên tăng cường công khai những khu vực không có dịch bệnh và khuyến khích các khu vực tiếp nhận lao động nhập cư , một cách táo bạo và kiên quyết. Chính phủ tiếp nhận, doanh nghiệp ra sức, bao xe từ đâu đến đâu, thăm khám và lại đi làm,. Bên cạnh đó, không phải tất cả người dân Hồ Bắc đều bị bệnh. Chính phủ nên chú ý đến dịch bệnh và cũng nên chú ý đến sinh kế của người dân. Hầu hết các gia đình của người lao động nhập cư, hôm nay không làm là ngày mai sẽ đói !!! Hy vọng rằng tất cả các cấp chính quyền ở tỉnh Hồ Bắc có thể chú ý và đưa vào chương trình nghị sự, sinh kế của người dân. hy vọng mọi người sẽ chuyển tiếp nó. ”
Trên đây là toàn văn kháng cáo, và tôi đã chuyển giúp.
3 tháng 3.
Trời vẫn còn nhiều mây và hơi lạnh. Hàng xóm của tôi ở vùng ngoại ô đã gửi cho tôi một bức ảnh vào sáng sớm. Báo rằng cây Hải Đường của tôi nở hoa và bài đăng trên WeChat của tôi đã bị chặn. Nội dung WeChat đã bị chặn, tôi đã quen với nó rồi. Nhưng cây Hải Đường nở hoa thực sự làm tôi phấn chấn. Hè thu năm ngoái, hạn hán nghiêm trọng suốt. Lá cây đã rơi rụng hết, và tôi lo lắng cây sẽ chết. Tuy nhiên, sức sống của nó rất ngoan cường. Vào đầu xuân này, đã nở một đoá hoa rực rỡ. Có thể cảm thấy sự phấn khích của nó hiện lên trên tấm ảnh.
Tin tức hôm nay vẫn có tốt có xấu. Liên quan đến dịch bệnh, người bạn bác sĩ đã khá lạc quan: dịch bệnh ở Vũ Hán đã rất sang tỏ. Trên cơ sở đột phá của ngày hôm kia, thì ngày hôm qua thêm một bước được cải thiện hơn. Ít hơn hai trăm ca nhiễm mới và nghi nhiễm mới cộng lại. Số lượng các trường hợp nghi nhiễm cũng đã giảm đáng kể. Hai ngày nữa có thể bước vào giai đoạn thấp, trong đó tất cả các trường hợp cộng lại dưới một trăm. Trong trường hợp này, Việc kiểm soát sự lây lan của dịch bệnh chỉ trong nay mai! Bây giờ, đề củng cố các thành tựu, mọi nỗ lực được thực hiện để cải thiện hiệu quả điều trị, giảm tỷ lệ tử vong và rút ngắn thời gian nằm viện càng nhiều càng tốt.
Đúng vậy, việc giảm tỷ lệ tử vong là quá quan trọng. Thật không may, thông điệp của cái chết vẫn đến. Điều làm rung động trái tim mọi người ngày hôm nay là: Bác sĩ Mai Trọng Minh của Bệnh viện Trung ương đã qua đời hôm nay. Ông là phó khoa của Khoa Lý Quang Lượng. Năm mươi bảy tuổi, một bác sĩ nhãn khoa có tay nghề cao. Phòng khám chuyên khoa của ông đã từng khá nổi tiếng. Tin tức truyền đi, các bệnh nhân từng được điều trị dưới tay ông đã than khóc chia buồn trên mạng. Đồng nghiệp cũ của tôi trên đài truyền hình nói: Anh ấy là hàng xóm của tôi. Hôm nay cư dân cộng đồng nơi anh sống đang cầu nguyện cho Bác sĩ Mai . Mong anh yên nghỉ.
Ở Vũ Hán, e rằng không có bệnh viện nào thảm thương như bệnh viện trung tâm. Về mặt địa lý, Bệnh viện Trung ương nằm gần Chợ Hải sản Hoa Nam. Đây phải là bệnh viện sớm nhất tiếp nhận lượt bệnh nhân bị viêm phổi mới. Hầu như các bệnh nhân bị nhiễm virus mạnh nhất lần đầu tiên đến đây để điều trị. Khi mọi người không biết gì về căn bệnh này, các bác sĩ ở bệnh viện trung ương gần như là bức tường phòng vệ bằng cơ thể đầu tiên. Mãi cho đến khi họ bị nhiễm bệnh và ngã xuống hàng loạt, mọi người, kể cả những nhà lãnh đạo, thờ ơ trước đây đã bừng tỉnh: loại virus hoàn toàn mới này quả thật quá mạnh. Chỉ là đã muộn màng.
Em trai tôi là bệnh nhân thâm niên của bệnh viện này. Em ấy nói rằng tiêu chuẩn của bệnh viện trung tâm khá cao, với bệnh viện Vũ Hán 2 trước đây là một. Ca phẩu thuật của em dâu tôi trước đây cũng được thực hiện ở đây. Em ấy nói ra, tôi mới biết rằng, khi còn trẻ, tôi thường đến Bệnh viện Vũ Hán 2 ở đường Nam Kinh, và nó được đổi tên thành Bệnh viện Trung ương. Tiền thân của Bệnh viện Vũ Hán 2 là Bệnh viện Thiên Chúa Giáo Hán Khẩu, có lịch sử 140 năm. Cuốn tiểu thuyết “Nước dưới thời gian” của tôi đã từng viết về cảnh bệnh viện này bị quân đội Nhật ném bom trong chiến tranh. Bệnh viện Vũ Hán 2 cũ vẫn còn chổ cũ, đó là một khu khác của bệnh viện trung ương. Tôi nghe nói có hơn 200 nhân viên y tế bị nhiễm bệnh trong bệnh viện trung ương, trong đó không ít bệnh nặng. Tất cả đều là bị nhiễm bệnh trong đợt đầu. Cách đây một thời gian, có một báo cáo nói rằng sau khi Lý Quang Lượng đbị giáo huấn: “Từ ngày 2 tháng 1, bệnh viện yêu cầu nhân viên y tế không được bàn luận công khai về tình trạng này, cũng như không được bàn luận thông qua văn bản, hình ảnh và các cách khác có thể giữ lại làm bằng chứng. Chỉ có thể truyền đạt bằng miệng khi họp giao ban. Đối với những bệnh nhân đến khám bệnh, các bác sĩ phải quyết liệt dấu diếm che đậy. ”
Một phương tiện truyền thông khác, “Truyền thông Tân Sở Thiên”, cũng đã có một báo cáo về bệnh viện trung tâm, trong đó trích dẫn một bức ảnh có nội dung: “Bệnh viện trung tâm Vũ Hán đã là một trong những bệnh viện có nhiều nhân viên bị nhiễm bệnh nhất, hơn 200 nhân viên bị nhiễm bệnh, ba phó giám đốc bị nhiễm bệnh, một chủ nhiệm khoa điều dưỡng bị nhiễm bệnh và chủ nhiệm của nhiều khoa đang phải sử dụng ecmo(máy phổi tim nhân tạo) để duy trì sự sống, nhiều bác sĩ trưởng khoa đã phải dùng máy thở và nhiều bác sĩ tuyến đầu đã trải qua giây phút sinh tử. Khao cấp cứu tổn thất nghiêm trọng, Khoa ung thư đã đổ ngã gần 20 bác sĩ … quá nhiều tên tuổi. Hết lần này đến lần khác, đau lòng và kinh hoàn, chúng tôi hiểu trong lòng mình rằng mỗi người trong số họ có thể là người tiếp theo. ” Rõ ràng như vậy. Tôi không có khả năng đến bệnh viện trung tâm để xác minh, dù đoạn này có chính xác hay không, không có nghi ngờ gì về việc nhân viên y tế của bệnh viện trung ương bị tổn thất nặng.
Họ chịu gánh nặng về sự sống khi bắt đầu dịch. Chà, tôi tự nghĩ: biết là có lây nhiễm, mà vẫn bị lây nhiễm. Có phải tất cả các bác sĩ đều không được trang bị phương tiện bảo hộ, hoặc họ bị buộc phải làm “con thiêu thân”? Trong một bênh viên, tạo thương vong nặng nề như vậy Có ai trong bệnh viện đứng ra nhận trách nhiệm vì mặc cảm về tội lỗi nay hay không? Chẳng hạn, nhẹ thì từ chức ? Nặng thì bị thượng cấp trừng phạt? Không thể lấy lý do” Đây là một loại vi-rút mới và mọi người đều thiếu nhận thức” mà xoá sạch sành sanh? Người Trung Quốc rất coi thường việc thú tội, nhưng trước bao nhiêu mạng người, một số người cần chúng ta đứng lên và kêu gọi họ thú tội: các người, đúng là các người, hãy bước ra và thú tội! Hôm nay, tôi thấy một người nào đó hô hào trên mạng, nói rằng bệnh viện này cần phải đóng cửa một thời gian, vì nhiều đồng nghiệp của tôi đã chết và bị bệnh nặng, ngoài ra chấn thương tâm lý của các nhân viên y tế có thể quá nặng.Thành phố đã bị đóng cửa trong hơn bốn mươi ngày. Những ngày nguy hiểm nhất đã qua, nhưng những ngày khó khăn nhất vẫn chưa hết.
Người Vũ Hán ngày nay trông vẫn buồn tẻ. Một người bạn bác sĩ khác nói rằng dưới nỗi buồn và trầm cảm, sự thiếu chắc chắn về tương lai có thể dễ dàng dẫn đến sự thiếu an toàn lớn trong lòng. Ngoài ra còn có vấn đề về sinh kế của người dân. Người bình thường không có nguồn tài chính và không có cảm giác chắc chắn, đó là ngày nào họ có thể ra ngoài, và không có ý nghĩa định hướng, khi nào họ có thể đi làm. Nếu bạn không thể nắm bắt nó và không thể kiểm soát nó, bạn sẽ mất cảm giác an toàn cơ bản nhất. Tại thời điểm này, anh ta phải tìm một cái gì đó để làm cho mình vững tin, anh ta phải nắm bắt một cái gì đó, ví dụ, phải có một tuyên bố. Khi dịch bệnh đang khẩn cấp, không ai chú ý đến trách nhiệm và không có thời gian để điều tra. Mọi người đã thông cảm và buông bỏ tất cả các mớ rối. Bây giờ tình hình đang chậm lại, và những vấn đề được tích tụ trong tim sẽ xuất hiện và họ muốn câu trả lời. Ngoài ra, nhìn thấy một số vấn đề, đã được xữ lý tức thì. Ví dụ, trường hợp một nữ phạm nhân rời nhà tù đến Bắc Kinh, hoặc Lý Nhược Hoa hành nghề y trái phép. Nó cũng cực kỳ nhanh để đối phó như đối phó với sự bùng phát dịch bệnh. Nhưng câu trả lời họ muốn thì sao? Ví dụ, vấn đề của Lý Văn Lượng đã được điều tra quá lâu rồi, nói sao đây?.
Vâng, sự việc Lý Văn Lượng là một nút thắt. Trên thực tế, thương vong của Bệnh viện Trung ương cũng là một nút thắt. Nếu các nút thắt của các nút thắt không được mở ra, các nút thắt của người Vũ Hán cũng sẽ khó tháo gỡ. Thời gian càng dài, nút thắt sẽ càng chặt, nó càng trở nên phức tạp và chiều sâu vết thương của trái tim cũng sẽ càng ngày càng mở rộng và sâu hơn. Các chuyên gia tư vấn tâm lý nói rằng khi nguy hiểm được dỡ bỏ, chấn thương thực sự sẽ nổi lên.
Ngày 4 tháng 3.
Hôm nay trời nắng đẹp. nắng chiếu và mùa xuân đang lan toả. Bông Lục Thuý đỏ phấn, cạnh tranh khoe sắc, tất cả không gian đều tràn đầy năng lượng tích cực. Một vài cây bông hồng mới được trổ trong sân. Suốt năm ngoái, tôi sống ở vùng ngoại ô để viết lách nên không thể chăm sóc chúng. Không cắt tỉa, không bó cành, không bón phân, chúng vẫn sống tốt. Nhìn thấy chúng như thế này, tôi muốn treo cành cây lên hàng rào, nhưng tôi lại không nhẫn tâm.
Dịch bệnh đã được kiểm soát, như là ván đã đóng đinh. Tôi đã sống ở Vũ Hán trong một thời gian dài và biết rằng rất khó để làm điều đó. Xét cho cùng, Vũ Hán rất lớn, bố cục của ba thị trấn rất hỗn loạn, các hẻm cũ và các phố cũ rất phức tạp, và nỗi kinh hoàng của virus ở khắp mọi nơi,Trong một khoảng thời gian, khống chế được đến như vậy, quả thật không dễ. Đặc biệt là trong giai đoạn đầu của dịch bệnh, trùng với dịp tết, và sự nhầm lẫn của các quan viên, làm thảm hoạ càng khốc liệt. Sau khi thay tướng, cuộc chiến của chính phủ chống lại dịch bệnh bằng nắm đấm sắt, thực sự rất hiệu quả. Bây giờ, việc lớn đã qua và phần còn lại chỉ là lẻ tẻ, có thể rảnh tay để giải quyết các vấn đề tiếp theo: ví dụ, người ngoài tỉnh bị mắc kẹt ở Vũ Hán chưa được phép trở ra, hoặc người Vũ Hán sống ở nơi khác chưa phép được trở về. Người ta nói rằng điều này không khó để giải quyết. Hôm nay người bạn bác sĩ nói rằng tình hình tiếp tục được cải thiện, và ước tính rằng nó sẽ sớm đi vào trạng thái hoạt động cơ bản nhất. Đến bây giờ, tôi nghĩ, cuối cùng chúng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vào buổi chiều, bạn tôi đã chuyển cho tôi một bản ghi âm, nó rất dài. Người đứng đầu một bệnh viện đã đến hổ trợ Vũ Hán mô tả quá trình hiện diện của nhóm và tham gia điều trị tại Vũ Hán. Đây là việc anh ta tường thuật với bạn bè. Rất hợp lý, rất hạn chế, và rất khách quan. Anh ta chỉ nói về quá trình, không nói những cái khác. Tuy nhiên, bất cứ khi nào anh ta nói đến Vũ Hán hoặc người Vũ Hán, anh ta sẽ mất kiểm soát và nghẹn họng. Chỉ có những người Vũ Hán như chúng tôi mới hiểu những gì đằng sau sự nghẹt họng này. Bởi vì chúng tôi biết rằng đôi mắt của anh ấy đã nhìn thấy tình hình thật tế vào thời điểm đó, nhưng lại bất tiện nói ra, và sự nghẹn họng là không dấu được cảm xúc trong lòng. Đây là một bác sĩ với tâm can từ bi, một bác sĩ từ tâm với lòng yêu thương bao la. Một lần nữa, tôi hy vọng rằng những nhân viên y tế được phái đến Vũ Hán, có thể ghi lại toàn bộ quá trình sau khi họ đến, đặc biệt là những gì họ thấy đầu tiên nhất. Nó sẽ trở thành những thông tin quan trọng nhất trong đại dịch năm 2020, và nó có ý nghĩa lịch sử to lớn.
Khi lần đầu tiên ghi nhật ký, tôi chưa từng nghĩ qua, có bao nhiêu người sẽ xem nó, chỉ tự mình ghi nhớ lại. Một số ngòi bút viết về tôi với những tiêu đề đao to búa lớn, khiến tôi khó mà chấp nhận. Bởi vì tôi biết rằng ở Vũ Hán, cũng nhiều người ghi nhật ký như vậy, và cũng không thiếu những nhà văn và nhà thơ nữa. Chỉ là mỗi chúng ta có cách ghi lại khác nhau, và trọng tâm của nhật ký khác nhau. Và mọi ghi nhớ đều rất quý giá. Trước đây, khi nói về tiểu thuyết, tôi đã nói rằng mặc dù văn học là biểu hiện của một cá nhân, nhưng vô số biểu hiện riêng lẻ kết hợp với nhau sẽ tạo thành biểu hiện của một dân tộc, và biểu hiện của vô số dân tộc kết hợp với nhau sẽ trở thành biểu hiện của cả một thời đại. Theo cùng một cách, nhật ký của một người là tầm thường và không toàn diện, nhưng nhật ký của vô số cá nhân được tập hợp lại với nhau, sự thật sẽ được phơi bày theo mọi hướng, như nổi trên mặt nước vậy..
Chợ hải sản Hoa Nam, nơi gây ra thảm họa, đã bắt đầu được dọn dẹp và khử trùng trong 3 ngày từ chiều hôm qua. Ngay từ đầu tháng 1, nơi này đã bị đóng cửa. Mỗi ngày đều có người đến khử trùng. Nhưng khi bắt đầu đóng cửa,vì hành động vội vàng, nên nhiều thứ được lưu trữ trong các cửa hàng vẫn còn nằm bên trong. Thật ra mọi người không ai ngờ rằng cái chợ bị phong toả trong thời gian dài như vậy, chứ đừng nói rằng virus ở đây đã gây ra thảm họa và ảnh hưởng đến cả nước và thậm chí cả thế giới. Sau khi chợ bị khoá điện và khoá nước, thời tiết trở nên ấm áp hơn và nhiều hải sản đã bắt đầu bóc mùi hôi. Em tôi nói rằng, ước tính khu Vạn khoa cũng còn ngửi thấy mùi hôi. Trong số hàng ngàn gian hàng, thì các hộ kinh doanh hợp pháp phải chiếm đa số. Họ cũng giống như tất cả người Vũ Hán, họ là nạn nhân, và thậm chí mứt độ thiệt hại của họ còn nghiêm trọng hơn. Trong quá trình khử trùng, người ta ước tính rằng tất cả thực phẩm được lưu trữ trong các cửa hàng phải bị bỏ sạch. Tương lai nơi này sẽ làm gì ? Ai đó đã từng đề nghị rằng xây một bia tượng niệm thảm họa ở đây.
Hôm nay chỉ nên nói về mua sắm vậy. Phương pháp mua theo nhóm đang trở nên linh hoạt hơn. Internet thực sự có khả năng không giới hạn. Khả năng tự điều chỉnh của nó khá mạnh mẽ, có khá nhiều thủ thuật. Đứa em nói với tôi rằng em dâu tôi cũng đang ghi chép lại, kể cả cách mua rau mỗi ngày cũng ghi chép. Em trai đưa cho tôi một vài bản ghi chép, và tôi chọn phần mua sắm thức ăn mà cô ấy viết ra. Bởi vì tôi biết rằng việc mua sắm truyền đi sẽ không bị kiểm duyệt. Sau đây là tình hình mua sắm của em trai tôi trong những ngày gần đây, tương đương với cuộc sống thu nhỏ của người Vũ Hán.
1. Thật ra, Chiều nay,tôi đã xuống cầu thang một lần, chủ yếu để nhận bắp cải yêu thích. Chị X đã gọi để nhắc nhở tôi trước đó, chúng tôi cảm thấy rằng đó là việc chăm sóc những người già cô đơn và nhóm có thu nhập thấp. Mặc dù chúng tôi đã ngoài sáu mươi tuổi và không có con cái ở cùng, nên chúng tôi cũng đủ điều kiện như vậy, nhưng chúng tôi luôn cảm thấy rằng tình hình của mình vẫn ổn. Mấy lần trước đều không đi lấy, và lần này cũng không dự định đi lấy. Tuy nhiên, người quản lý tòa nhà sau đó đã trực tiếp gọi để nhắc nhở rằng các thức ăn đã được đặt ở trước cửa tầng một và tôi vội vã xuống lấy chúng lên. Ngay khi gặp tình huống này, tôi vội vàng trang bị bảo hộ xuống tầng dưới. Hai túi rau rất lớn, lấy một túi nhựa bên cạnh đựng bao nhiêu tùy thích. Tôi lấy bốn nhánh rau xà lách, và khoảng cho 2 bữa ăn cải xào. Sau nhiều lần cảm ơn, tôi không dám dừng lại, quay lại lên thang máy về nhà. Tuy là mớ rau không nhiều và chúng không đáng giá bao nhiều, nhưng cũng cảm thấy tràn đầy ấm áp khi được ghi nhớ và chăm sóc .
2. việc mua theo nhóm vẫn không được sơ xuất. Rốt cuộc, nó vẫn đang trong giai đoạn bất thường và kế hoạch thường không theo kịp với những biến hoá. Thịt heo Tiếp Long đã bán hết. Liền nhảy vào một nhóm khác mua thêm 30 quả trứng để thay thế thịt. Vậy là phải đi ra ngoài thêm vài lần nữa. May mắn thay, tất cả các nhóm chuẩn đóan, nghi nhiễm và tiếp xúc gần trong cộng đồng đã bị mang đi, đeo hai lớp khẩu trang, không nói chuyện với ai, về nhà xong thay quần áo và rửa tay lại.
3. Vào buổi sáng, nhóm đã thông báo hôm nay lãnh hàng của nhóm Gato. Lần này chúng tôi chỉ có hai túi ức gà. Tôi rất khó chịu với phương thức mua hàng theo nhóm này. Có quá nhiều người và thời gian xếp hàng đặc biệt dài, và rất khó để dự đoán thời gian nhận hàng. Đợi cuộc gọi từ chiều, xem lại nó một giờ sau bữa ăn tối, và dừng lại ở số 60 trong một thời gian khá dài. Nhưng bạn không thể kiểm tra điện thoại của mình thường xuyên, để không bị đột nhiên nhảy số và bỏ lại số của mình. Sau khi xem xét kỹ thông tin, tôi thấy một số người trong nhóm nói rằng, ông chủ đã đi ăn tối và không biết khi nào sẽ quay trở lại. Một người nào đó trong nhóm đã dự đoán rằng chờ đến 10 giờ tối là chuyện bình thường. Gia đình chúng tôi xếp thứ 114. Tôi đã nhận được vào lúc 10:30 tối. Phía sau có lẻ còn hơn 60 người nữa. Than ôi, ông chủ không thể không mệt mỏi và nhịn đói cả ngày được, không tranh thủ ăn nhanh khâng ai chịu trận nổi. Nói thật, điều đó không dễ dàng với chúng tôi. Thực tế, ông chủ khổ cực hơn chúng tôi nhiều. Trong thời gian dịch bệnh, chạy khắp nơi cả ngày lẫn đêm. Cơ bản là lấy mạng để kiếm tiền, không bị lây nhiễm cũng bị kiệt sức ngã đổ.
4, những ngày này để nhận hàng từ cổng phía nam của cộng đồng, phải tốn rất nhiều sức lực mỗi ngày. Nói một cách khác, một chuyến đi đến cổng nam đã trở thành một chất kích thích khiến cho các dây thần kinh rơi vào trạng thái căng thẳng cao. Nói như vậy không phải là cường điệu. Tối qua 11 giờ mới trở về nhà, sau khi chờ đợi mua được hai túi (tổng cộng hai kg), sau khi mang về, tôi tắm rửa và đi ngủ như mọi khi, nhưng không cảm thấy buồn ngủ cho đến hơn 1 giờ sáng. Sáng nay ngủ đến 7:30 vẫn còn muốn ngủ, nhưng vì không muốn xáo trộn công việc và nghỉ ngơi, nên tôi đã phải bò dậy. May mắn thay, hôm nay lại có một nhóm khác thu phí giao tận nơi. Quan trọng là nó cho tùy chọn. Ngay lúc cần bổ sung các thứ như Bột Angle, Bột năng, Sa tế các loại, và ngay lập tức một đơn đặt hàng đã được đặt liền.
Có thể thấy rằng, dịch vụ cộng đồng vẫn rất chăm chút, và chủ các siêu thị cũng khá vất vả. Chỉ là rất nhiều người Vũ Hán, chỉ có thể sống như thế này: mua nhóm, theo đuổi phim truyền hình và ngủ.
Hôm nay đã là 42 ngày phong thành rồi.