Wednesday, February 5, 2025
HomeBLOGNhật ký cấm thành (Phần 6)

Nhật ký cấm thành (Phần 6)

Ngày 5 tháng 3.

Thời tiết rất nắng ấm, tia nắng làm chói mắt. Chúng tôi đã bỏ lại những con đường, đại lộ và công viên cho lũ virus, ở nhà và nhìn chúng như những linh hồn đang phiêu bát khắp nơi, tìm kiếm những người trong một thành phố trống rỗng. Sức nóng buổi trưa có cảm giác như có thể thiêu chết chúng. Hôm nay chợt giật mình. Ngày thứ 43 phong thành. Tôi đã nói với bạn bè của tôi vài hôm trước rằng tôi có vẻ bận rộn hơn bình thường một chút. Chưa theo đuổi 1 bộ phim tập nào, chuẩn bị 1 đóng phim lẻ, cuối cùng cũng chẳng xem được phim nào. Giáo viên hàng xóm Đường Tiểu Hoà đã khoe một đoạn clip về cháu gái và em gái của mình đang ăn. Nhìn dáng tham ăn của em gái đặc biệt dễ thương. Bạn nói mỗi ngày trôi qua ,buổi sáng thì xem clip em gái đưa qua, buổi tối thì đọc nhật ký Phương Phương . Clip của em gái và những lời họ nói, làm người ta mỗi lần xem, mỗi lần cưới.

Hôm nay là một ngày đặc biệt. Có ba người sẽ gợi lên nhiều kỷ niệm vào ngày này. Một là Cố Thủ tướng Chu Ân Lai, người lãnh đạo quen thuộc nhất trong thế hệ chúng ta. Lúc đó, khi tôi thấy tên ông ta trên báo, tôi cảm thấy rất phấn khích. Ngày 5 tháng 3 là ngày sinh nhật, và khi ông ta mất, nó đã gây ra một cuồng phong lớn, được gọi là “Sự kiên bốn năm Thiên An Môn”. Tôi sợ những người trẻ tuổi không biết điều này. Vào thời điểm đó, có một bài thơ, được sao chép ở khắp mọi nơi và tôi vẫn còn nhớ nó: “Dục bi vấn quỷ kêu, Ngộ khóc sài lang tiếu. Tửu lệ tế hùng kiệt, Dương mi kiếm xuất tiêu.” Người thứ hai, tôi tin rằng nhiều người đã quen thuộc với nó. Ông ấy tên là Lôi Phong. Từ khi còn học tiểu học, Lôi Phong đã nằm trong ký ức của tôi và chưa bao giờ bị xóa. Lòng tốt của Lôi phong cũng là người bạn đồng hành trong sự phát triển của thế hệ tôi. Hôm nay là ngày kỷ niệm của ông ấy. Có một đoạn trong quá khứ, nói rằng ngày này, học sinh tiểu học đi giúp đỡ người già, đến nổi không đủ người già đế chăm sóc. Có bao nhiêu người ở Trung Quốc nên lớn lên theo phong cách Lôi Phong?

Tuy nhiên, có một người khác có thể đã bị lãng quên, hoặc trong ký ức của một số người, nó hoàn toàn không tồn tại. Tên ông ta là Ngộ La Khắc.Ngày này năm mươi năm trước, anh ta bị kết án vì lời nói của mình và cuối cùng bị xử bắn. Anh chỉ sống được 27 năm. Rất ít sinh viên tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học sau Cách mạng Văn hóa như tôi không biết tên ông ta. Chúng tôi đã từng vì số mệnh của ông ta mà suy nghĩ đến vận mệnh của quốc gia và tương lai của chính chúng tôi. Một số người cho rằng bài viết của Ngộ La Khắc không được sâu sắc, mà chỉ là bình thường. Vâng, đó là bình thường. Nhưng tôi thường cảm thấy việc mọi người theo đuổi “sâu sắc” bị hiểu lầm. Tâm lý chung bắt nguồn từ sự thật sâu sắc nhất và thực tiễn thường xuyên nhất. Tâm lý chung là sâu sắc, chẳng hạn như được sinh ra bình đẳng. Bắc Đảo đã từng viết một bài thơ tưởng niệm về Ngộ La Khắc. Có một câu trong bài thơ đã được lưu hành trong nhiều bài viết trong nhiều năm: “Trong một thời đại không có anh hùng, tôi chỉ muốn làm một con người.” Trở thành một người bình thường và sống với lẽ thường không phải là điều dễ dàng.

Tiếp tục nói về dịch bệnh. Mặc dù tình hình đã được cải thiện nhưng tốc độ rất chậm. Số lượng ca nhiễm mới được chẩn đoán vẫn còn hàng trăm, và nó vẫn chưa bước vào giai đoạn vận hành cấp thấp. Nếu những con số có thể được kéo xuống trong hai ngày này, có lẽ chúng có thể phá vỡ bế tắc trong những ngày qua. Bạn bác sĩ đã nói rằng virus này là một “virus lưu manh”. Bây giờ nó trông ngày càng giống vậy. Bạn không biết khi nào nó sẽ đi đâu, và lây nhiễm cho một vài người khác và khiến bạn mất tất cả thành quả trước đây.

Hai ngày trước, người bạn Giang Đạo nói với tôi rằng người bạn Lý Lượng của cô ấy , đã được xuất viện, nhưng đột ngột qua đời trong khu cách ly sau xuất viện. Giang Đạo là đạo diễn của Cục Văn hóa Vũ Hán. Cô thường đến Lý Lượng để tập vật lý trị liệu. Giang Đạo nói rằng Lý Lượng là một bác sĩ phục hồi chức năng. Trước tết, anh ta cũng đã thực hiện điều trị cột sống cổ cho Lý Văn Lượng của Bệnh viện Trung ương. Lý Lượng bị sốt vào ngày mùng 10 tết và vào bệnh viện Dã chiến ở Hán Dương. Sau khi xét nghiệm virus âm tính hai lần, và anh ta được xuất viện để đến khách sạn cách ly 14 ngày. Nhưng bản thân anh ta cảm thấy mình rất tệ, và anh đã khóc rất to khi nói chuyện điện thoại với thầy của anh ta. Cuối cùng, anh ta đã không thoát khỏi sự truy đuổi của cái chết. Ở tuổi 36, anh bỏ lại vợ trẻ con thơ mà ra đi.

Giang Đạo nói chuyện qua điện thoại với tôi về việc xét nghiệm axit nucleic có chính xác hay không. Tôi không hiểu, tôi nghĩ về một số thông tin tôi đã đọc cách đây một thời gian và họ đã nói về nhiều người vẫn còn tái dương tính khi trong thời gian cách ly sau xuất viện. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy tiêu chuẩn xuất viện không biết có vấn đề gì không? Chắc chắn, tôi nhanh chóng thấy một số chuyên gia tin rằng các tiêu chuẩn xuất viện quá chung chung. Hôm nay, tôi thấy một thông báo nói rằng bắt đầu từ ngày mai, tất cả các bệnh nhân đang trong bệnh viện Dã chiến và những người sắp được xuất viện sẽ được làm thêm xét nghiệm máu tìm kháng thể virus.

Hôm nay, có một clip rất hot ở Vũ Hán. Nhà lãnh đạo trung ương(Nữ Phó Thủ tướng Trung Quốc Tôn Xuân Lan) đã đi kiểm tra một khu chung cư ở Vũ Hán. Kết quả là, có người ở tầng cao hét lên: Giả dối! Giả dối! Nghe nói rằng người lãnh đạo chỉ kiểm tra một nửa rồi bỏ đi. Khi xem lại clip, mọi người bình luận náo nhiệt và nói rằng vẫn có những người thép ở Vũ Hán. Tôi không biết có bất kỳ sự giả dối nào trong cộng đồng này hay không, nhưng trong nhiều năm liền, Mỗi khi có cuộc viếng thăm của các lãnh đạo, căn bệnh hình thức lại hoàn hành, điều này ai cũng biết. Trên thực tế, bạn không thể đổ lỗi cho cơ sở một mình, bởi vì mọi tầng lớp đều giả dối và cơ sở không làm điều này sẽ toang mất dù chỉ 1 ngày. Vũ Hán bị đóng cửa ngày hôm nay, không phải là hậu quả của sự giả dối hay sao? Trong quá khứ, tôi cũng đã từng nói trong nhiều trường hợp, các người nên thực tế một chút có được không? !! Ngay cả khi các người biên soạn văn kiện, cũng cần phải sát thực chút. Các văn kiện thường bổ nhào bất chấp, tạo ra nhiều vấn đề bất cập trong thực tế. Nhưng nếu làm sát thật tế, sẽ tạo ra thiếu sót trong văn kiện phản ánh lên cấp trên, hoặc tự mình phải tô vẽ lên để lấp các lỗ hỏng. Nhưng có ai tin không? Gian lận, thậm chí trơ trẽn, chủ nghĩa hình thức, chi tiêu bừa bãi vào chủ nghĩa hình thức, từ lâu đã trở thành “bệnh viêm phổi mới” của xã hội này. Không biết liệu có thể tìm ra cách chữa trị sau khi dịch bệnh đi qua hay không.

Lần nay người Vũ Hán rất may mắn. Người bạn đáng tin cậy thông báo rằng clip đó là có thật. Ban lãnh đạo trung ương đã lập tức họp vào buổi chiều và yêu cầu phải giải quyết ngay các vấn đề kháng cáo của quần chúng. Nhìn kìa, nó không tốt sao? Không có những tiếng hét đó, làm thế nào nhà lãnh đạo biết nỗi khổ đau của bạn? Bạn im lặng, bạn thông đồng với giả dối, không phải là chính bạn chịu thiệt sao? Do đó, lúc cần hét phải hét. Phải nói rằng, không dễ để làm giọng nói của mình khác với những người khác, nhưng chúng ta vẫn phải giữ nó suốt, phải không? Vì vậy, tôi ngưỡng mộ những công dân Vũ Hán đã hét to. Tiếng hét này có thể là đáng kể. Ít nhất nó có thể làm cho những người đã quen thói giả dối có nỗi sợ hãi khi họ làm việc giả dối. Bởi vì họ không biết nếu có những người xung quanh thấy,họ sẽ hét to lên. Sự tiến bộ tối thiểu của xã hội bắt đầu từ mỗi người chúng ta không giả dối, hạ thấp tiêu chuẩn một lần nữa: tối thiểu bắt đầu từ mỗi chúng ta không hợp tác với giả dối.
Hôm nay có một tin khác nữa, rất thú vị.

Chính phủ đã ca ngợi một số tập thể và cá nhân đã thực hiện tốt trong việc ngăn ngừa viêm phổi mới. Hai trong số đó đã được khen ngợi, mà tôi nghĩ là khá sâu sắc. Một là bác sĩ Vương Quảng Phát ở Bắc Kinh. bác sĩ Vương là nhóm chuyên gia thứ hai đến Vũ Hán. Tôi đã từng viết sai về anh ấy trên Weibo là nhóm thứ nhất, và tôi xin lỗi ở đây. Sau khi rời đi, bác sĩ Vương đã để lại dòng chữ “có phòng có chữa”(có thể phòng bị và có thể chữa khỏi…làm người Vũ Hán lơ là chống dịch) cho Vũ Hán. kết hợp với bốn chữ “người không truyền người” đã khiến người dân Vũ Hán phải chịu thảm họa đột cùng. Tôi tin rằng Bác sĩ Vương có rất nhiều thành tích đáng nể và khả năng cá nhân của anh ấy cũng rất nổi bật. “Có phòng có chữa” 4 chữ này, cũng không phải là quyết định cá nhân của anh ta. Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, bốn từ này đã được bác sĩ Vương nói trước công chúng. Trước những người Vũ Hán khốn khổ này, anh ta nên có chút ăn năng trong lòng, ít nhất cũng nên xin lỗi người Vũ Hán. Vốn tôi không có thành kiến về bác sĩ Vương, chỉ là thấy khi phóng viên phỏng vấn ông khi ông ta ra ngoài không có 1 chút bất an nào mà chỉ dương dương tự đắc , điều đó làm tôi rất phản cảm. Vốn tôi không nghĩ rằng một bác sĩ có thể làm điều này. Vì là Lương y như từ mẫu, 1 bác sĩ khi không có trái tim từ tâm, không thể là 1 bác sĩ tốt. Tuy Bác sĩ Vương được khen lần này, nhưng ông nợ người Vũ Hán. Bao gồm các thành viên của hai nhóm chuyên gia, cả hai nhóm đều mắc nợ. Khoản nợ này sẽ được trả. Nếu không, gần ba ngàn linh hồn của người quá cố sẽ không yên nghỉ.

Ngoài ra, còn có một người khác, người này là Lý Văn Lượng. Ông Lý cũng bước vào hàng ngũ những nhân vật hàng đầu. Tôi không biết nếu sự cố này có bỏ qua hay không. Lý Văn Lượng không biết nên khóc hay cười nơi chin suối?

Ngày 6 tháng 3.

Hôm nay trời nhiều mây, ảm đạm và u ám. Không khí buồn tẻ không gian buồn bã. Tình hình dịch bệnh, so với ngày hôm qua, không có thay đổi rõ rệt. Vẫn còn hàng trăm ca nhiễm mới được chẩn đoán, đó là một sự bế tắc. Sự bế tắc này còn bao lâu và nó có thể kết thúc vào tuần tới không?

Những ngày này, giống như nhiều người Vũ Hán, tôi bị trầm cảm, uất hận và đau đầu. Và tôi đặc biệt ghét trả lời điện thoại, và không muốn nói chuyện với bất cứ ai cả. Sống theo cách đơn giản nhất. Không muốn nói bất cứ điều gì. Kiểm tra 1 số ghi chú trước khi phong thành. Vào thời điểm đó, khi tôi chuyển WeChat của người khác, tôi đã viết ra một số suy nghĩ và sử dụng chúng làm ghi chú. Bây giờ, tôi tập hợp những thứ này lại với nhau và kết nối vào nhật ký của tôi.

Ngày 19 tháng 1: Chuyển tiếp “Phòng chống coronavirus mới, vui lòng đeo khẩu trang”

Tháng trước khi tôi đến Thành Đô, bạn học Từ Mân đã cho tôi 1 khẩu trang N95 và nói rằng không khí rất tệ. Nhưng không khí ở Vũ Hán của tôi không tốt hơn Thành Đô bao nhiêu, và tôi đã quen với không khí xấu như vậy. Vì vậy, khẩu trang đã để trong túi không dung đến. Ngày càng có nhiều tin đồn về dịch bệnh ở Vũ Hán trong hai ngày qua, và trong gia đình cũng chưa chuẩn bị khẩu trang. Hôm qua tôi đến bệnh viện gặp bạn bè, nghĩ rằng đến nơi đó phải cẩn thận. Sau đó, tôi nhớ chiếc khẩu trang đó và tìm thấy nó. Tôi không biết làm thế nào để mang nó, mầy mò 1 hồi mới xong. Bây giờ so sánh với chỉ dẫn, cảm thấy tôi cũng đeo đúng, chỉ là không chú ý đến các chi tiết nhỏ.

Tôi đã không đeo khẩu trang trong khoảng năm mươi năm rồi. Đeo nó bây giờ, như trở lại thời niên thiếu.

20 tháng 1: Chuyển tiếp “Tưởng Ngạn Vĩnh: Tất cả những gì tôi nói là tình hình thực tế năm 2003”
Tưởng Ngạn Vĩnh nói: “Bạn cũng phải nghĩ rằng Trương Vĩnh Khang đã sai khi đọc bài phát biểu. Trương Lập Bình và Bộ trưởng Vương và những người khác, họ đã nghỉ hưu và họ có thể nói ra sự thật. Đất nước chúng ta đã ăn hành quá nhiều từ việc nói dối. Nhiều hơn nữa, tôi hy vọng sau này các ông có thể nói sự thật nhiều nhất có thể. ”

Có nhiều người nói dối, nhiều hơn những năm 2003. Các phương tiện truyền thông dám nói sự thật đã biến mất. Tôi chỉ hy vọng rằng những thông tin chính thức mà chúng ta đã thấy về bệnh viêm phổi Vũ Hán lần này là sự thật.

20 tháng 1: Chuyển tiếp “Bách Bộ Đình 4 vạn gia đình cùng ăn mừng tất niên”

Cảm thấy rằng “viêm phổi Vũ Hán” vẫn đang lan rộng. Về cơ bản, đó là một tội ác đối với cộng đồng khi tổ chức một cuộc tụ tập lớn như vậy. Cho dù các người yêu thích chủ nghĩa hình thức và thích thể hiện sự thịnh vượng thái bình đến mức nào, chính quyền thành phố nên ra lệnh cấm các cuộc tụ tập và hội họp như vậy, e rằng quan khách tự nguyện không dự cũng không được..

Ngày 21 tháng 1: Chuyển tiếp “Tôn kính!” 432 giờ bảo vệ cá nhân, họ nói đó là “trách nhiệm”

Khổ cực nhất là các bác sĩ ở Vũ Hán. E rằng họ không thể nghỉ ngơi trong dịp tết. Hãy tôn kính họ!
Không hội họp, không ra khỏi cửa, không chơi trội, hãy đeo khẩu trang khi ra ngoài, rửa tay bất cứ lúc nào, sút họng bằng nước muối bất cứ lúc nào, chú ý bảo vệ bản thân, là đã giúp đỡ họ rồi.

23 tháng 1: Chuyển tiếp “Hành động phi thường của các bạn học hải ngoại ở Đại học Vũ Hán khi đối mặt với dịch bệnh, là liều thuốc trợ tim! ”

Chuyển tiếp tin nhắn của cựu sinh viên Đại học Vũ Hán.
Thường thì tôi hay đến Hải Nam để trú đông. Thời tiết năm nay ấm áp và năm mới đến hơi sớm, vì vậy tôi dự định sẽ rời đi sau tết. Vì vậy, đã bị khoá trong thành và trải qua một thời gian khó khăn với người dân Vũ Hán.

Tin tưởng rằng phong thành là biện pháp bất khả kháng của Chính phủ, mặc dù đã trì hoãn quá nhiều thời gian vào đầu tháng (Đầu tháng 1, tỉnh thành đã mở 2 phiên họp. Để đảm bảo cho hai phiên họp, mọi người đều biết rằng không ai chịu trách nhiệm vào thời điểm đó và tin tức tiêu cực không được phép truyền ra ngoài. Các phóng viên hiểu sự tình, nhưng bị răn đe cấm cản, đâu có cách nào khác? Mặc cho mạng sống quý hơn trời, các quan chức vẫn tin rằng các cuộc họp quan trọng hơn. Chính trị đi đầu, đã hại chết người dân. Sau khi dịch bệnh qua đi, chính những kể rảnh việc quan viên chủ chốt, không biết nghĩ xong lời tạ tội với người dân hay chưa!). Nhưng bây giờ, là thị dân, chúng tôi vẫn phải tuân theo tất cả các chỉ thị của chính phủ và tuân theo các sắp đặt. Hãy tỉnh táo, đừng hoảng sợ, đừng tự hù mình. Cố gắng không đi ra ngoài. Đeo khẩu trang khi bạn đi ra ngoài (mặc dù rất khó để mua khẩu trang N95. Ngay cả khi có, các gian thương vẫn tăng giá chóng mặt!). Rửa tay thường xuyên và ăn ngon miệng. Bệnh nhẹ nên được nghỉ ngơi. Kiến nghị không nên tuỳ tiện chuyển tiếp các tin nhắn dễ làm hoảng loạn. Hãy tự giam mình và để bản thân sống ở nhà, như bình thường mỗi ngày. Không thêm rắc rối, đã là giúp đỡ rồi.

Cảm ơn rất nhiều bạn đã quan tâm và thăm hỏi.
Nếu bạn có khả năng hỗ trợ Vũ Hán, xin hãy giúp đỡ!

23 tháng 1: Chuyển tiếp “vừa được thông báo! Tình hình dự trữ nhu yếu phẩm thiết yếu của Vũ Hán! ”

Vào thời điểm này, cả thế giới đang chú ý đến Vũ Hán, và người dân cả nước cũng đang chi viện Vũ Hán. Hiện nay,Giao thông vận tải cũng đã phát triển. Không thể nào không có gì để ăn như cuộc vây thành Vũ Xương trong chiến tranh. Do đó, không cần thiết phải đi vét hàng. Điểm này hoàn toàn có thể tin tưởng chính phủ.

Thay vào đó, chính phủ nên yêu cầu các hiệu thuốc không tăng giá vật tư thiết yếu cho công dân tại thời điểm này. Chiều hôm qua tôi đến một hiệu thuốc ở đường Đông Đình (không tiện nêu tên) để mua khẩu trang N95. Một túi 25 khẩu trang cần gần 900 nhân dân tệ(gần 3tr vnđ). Đây là những thứ dùng 1 lần bỏ. Nếu bạn sử dụng nó ba lần một ngày (được cho là không còn tác dụng sau bốn giờ), cũng gần một trăm nhân dân tệ(gần 330k vnđ). Tôi định mua ít hơn, nhưng lại không có bán lẻ. Người bán hàng tay trần bóc nó, làm tôi cũng không dám mua . Tôi nói: Lúc này, sao lại bán giá đắt như vậy. Nhân viên bán hàng nói rằng nếu nhà cung cấp tăng giá, chúng tôi phải tăng theo.

Các hộ gia đình sử dụng rất nhiều khẩu trang dùng một lần. Không thể quá đắt như vậy. Các bộ phận quản lý nên mạnh tay trấn áp những gian thương, thừa dịp tăng giá.

23 tháng 1: Chuyển tiếp “Xin chào!” Nhóm bác sĩ đầu tiên thuộc khoa bệnh nặng và hô hấp của Thượng Hải đã lên đường đến Vũ Hán ”

Xem một số clip về các bệnh nhân đang điều trị ở Vũ Hán, nghe thấy các bệnh nhân than khóc và xếp hàng dài, thực sự khiến mọi người rơi lệ. Những bệnh nhân đó thật thảm hại. Không đủ bác sĩ và giường bệnh. Chính quyền đã không thể thực hiện các biện pháp hiệu quả trong một thời gian dài như vậy (tôi nghe nói hôm nay đã quyết định xây dựng một bệnh viện dã chiến tương tự như Tiểu Thang Sơn). Ngoài việc ở nhà, chúng tôi hoàn toàn bất lực. Tôi hiếm khi có một cảm giác yếu đuối như vậy.

Ở đây, tôi xin gởi lời cảm ơn sâu sắc đến các bác sĩ Thượng Hải !

Ngày 24 tháng 1: Chuyển tiếp “Nhân viên Vũ Hán tổng kiểm tra bệnh nhân bị sốt, tất cả các quận đều thống nhất sắp xếp xe đưa đón nhập viện”

Giúp chuyển, Mặc dù có độ trễ, cuối cùng vẫn có hành động. Các quan chức của Hồ Bắc và Vũ Hán có năng lực thấp và hèn nhát. Bất cứ khi nào gặp sự kiện lớn, họ lập tức hiện nguyên hình. Chỉ biết nói suông, chỉ biết học tập, chỉ biết chấn áp lời nói thật thì có ích gì? Không nói nhiều bây giờ, sau này xem họ làm thế nào để tạ tội mọi người!

Chiều ra ngoài mua khẩu trang. Cuối cùng cũng đã mua một vài cái N95 trong một cửa hàng nhỏ. Tất cả các cửa hàng trên đường phố đều đóng cửa, bao gồm cả các hiệu thuốc. Chỉ có các cửa hàng nhỏ dạng gia đình được mở. Có nguồn cung dồi dào và rất nhiều thực phẩm. Giá cao một chút, có thể chấp nhận được! Hỏi hai chủ tiệm, họ cho biết Tết vẫn mở suốt, không nghỉ một ngày nào. Sau khi nghe những lời của họ, tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Càng cảm động hơn nữa, là các công nhân vệ sinh vẫn đang cần cù quét dọn đường phố. Như thường lệ, có những công nhân vệ sinh trên mọi con phố. Mà lúc này, Vũ Hán đang mưa gió lạnh lẽo.

Cảm ơn những người cần lao này! Sự bình tĩnh và khổ cực của họ, đã cho tôi rất nhiều sự an tâm.

25 tháng 1: Chuyển tiếp “Trước đêm Vũ Hán Đóng cửa thành phố, gần 3 triệu người đã trốn khỏi Vũ Hán”

Hãy bao dung hơn và thông hiểu hơn những người trốn khỏi Vũ Hán. Đều là bá tánh, đều có nỗi sợ hãi, đều muốn sống sót.

Tôi rất may mắn vì đã không đến Hải Nam kỳ nay. Nếu không, để con gái tôi một mình ở Vũ Hán, tôi thực sự lo không biết nó sẽ như thế nào. Tôi sợ rẳng bất cứ giá nào cũng phải quay trở về! May mắn thay, hai mẹ con đã sống tách biệt 2 phòng trong nhà dịp tết này. Tôi cũng rất vui như vậy.

Thay vào đó, tôi thấy rằng một số người Vũ Hán trước đây đã đi du lịch ở ngoài đột nhiên bị phân biệt đối xử ở mọi nơi và thậm chí không thể tìm được nơi cư trú. Than ôi, thế giới này!
Tình trạng luôn luôn lạnh lẽo, cả ấm áp và lạnh lẽo. Nó chưa bao giờ thay đổi. Mọi người đều nhận ra điều đó. Nên đối xử tốt với nhau.

25 tháng 1: chuyến tiếp: “Thông báo rộng! Taxi Vũ Hán trong danh sách phân bổ cộng đồng

Giúp chuyển. Xác nhận rằng nó đã hoạt động: đồng nghiệp của tôi mới phẫu thuật vài ngày trước và đến bệnh viện để thay đổi thuốc vào ngày mai. Một ứng dụng đã được gửi tới cộng đồng và tôi nghe nói rằng hầu hết trong số họ tìm được xe.
Mọi người đều bất lực, nhưng ít nhất là có trật tự. Biết rằng đất nước đã ra tay, mọi thứ đã được quan tâm, và nó không còn quá choáng váng. Sau khi bị lời dối trá và tin đồn lần lượt dội bom, dường như kể từ hôm nay, trái tim của mọi người đã ổn định rất nhiều.

Khoảnh khắc ngày đầu năm dần trôi qua. Ở đây, tôi vẫn chúc mọi người một năm mới vui vẻ. Hy vọng tất cả ác ma sẽ đi cùng với năm cũ, và hy vọng rằng tất cả chúng ta sẽ tốt hơn mỗi ngày.

Ngày 26: Chuyển tiếp: “Trợ giúp khẩn cấp! Kiêu gọi các khách sạn / Nhà trọ cả nước tiếp nhận người Hồ Bắc / Vũ Hán bị mắc kẹt

Giúp đỡ. Xin người dân cả nước khoan dung cho người Hồ Bắc và người Vũ Hán. Bất kể họ rời khỏi Hồ Bắc như thế nào, họ nên có thức ăn và một nơi để cư trú. Kẻ thù của bạn là bệnh dịch, không phải người Hồ Bắc và người Vũ Hán những kẻ bị hại nghiêm trọng..

Các ghi chú trên đều được lưu giữ lại.

Ngày 7 tháng 3.

Trời lại nắng và hơi nóng. Thiên nhiên có chút dương dương tự đắc. Ngay khi mặt trời ló dạng, nó đã quên đi sự lạnh lẽo âm u của ngày hôm qua, như một trạng thái không liên quan gì đến đầu xuân. Hôm qua bị đau đầu, uống thuốc ngủ, đi ngủ sớm hơn một giờ so với bình thường những vẫn ngủ đến trưa. Khi tôi thức dậy, tôi đã khỏe hơn rất nhiều. Tôi nhận được một gói chuyển phát nhanh và tôi không biết người bạn nào đã gửi đồng hồ sức khỏe cho tôi. Địa chỉ gửi tìm không thấy, không biết ai là người tốt bụng, nghĩ cả buổi cũng không ra. Bạn ơi, làm ơn để lại lời nhắn cho tôi? Không biểu dương công khai, nhưng cũng muốn cảm ơn bạn trong tâm tư. Sau khi mầy mò 1 hồi, tôi đã đeo nó và cảm thấy rất tốt.

ào buổi sáng, người bạn bác sĩ đã gửi cho tôi một tin nhắn, và tin nhắn của anh ấy đầy bất ngờ. Người ta nói rằng ca nhiễm mới ở Vũ Hán vào ngày 6 tháng 3 đã giảm xuống dưới 100. “Các ca nhiễm mới được xác nhận đã chạy ở mức thấp hơn chỉ số một trăm trong 4 ngày qua và bước vào giai đoạn thấp. Tình hình dịch bệnh Vũ Hán đã trải qua một bước đột phá về chất. Thiết bị y tế đầy đủ, và các trường hợp nghi nhiễm có thể được nhập viện bất cứ lúc nào.1 bộ phận bệnh viện đã trở lại trạng thái bình thường. khả năng cuối tháng xoá sổ cực lớn, và tôi đã thấy bình minh, kiên trì lên! ” Đây là từ gốc. Hôm qua mọi người vẫn lo lắng về sự bế tắc trong ca nhiễm mới chưa giảm và hôm nay họ đã thấy giảm ngay lập tức. Như thể thời tiết hôm qua thật ảm đạm, nhưng hôm nay là một ngày nắng tốt.

Thật là một ngày sáng sủa. Dịch đã được cải thiện, là công lao của mọi người. Nhiều tiếng kêu giải toả cục bộ đã được cất lên nhiều hơn. Nhiều bệnh viện ở Vũ Hán đã bắt đầu trở lại thăm khám bình thường. Vâng, Cũng không ít những bệnh nhân chết vì không được chữa trị khi mắc các bệnh lý khác. Đây là thảm hoạ phụ của dịch bệnh. Chỉ riêng trong viện của tôi, đã có hai người già ra đi. Nếu có điều trị y tế bình thường ? Có lẽ họ sẽ không chết bây giờ. Ngoài ra, còn có nhiều người vị áp lực kinh tế, không có nguồn thu nhập và không thể hỗ trợ gia đình. Đây cũng là một vấn đề rất lớn. Hôm nay tôi cũng nghe nói rằng Hàn Đông, một nhà thơ sống ở Nam Kinh, đã bị mắc kẹt ở một nơi nào đó trong Hồ Bắc và ông đã sống trong một khách sạn hơn 40 ngày. Thật khó để tưởng tượng nổi, làm thế nào anh ấy sống sót trong những ngày này, nhưng cũng hy vọng sau này sẽ đọc được nhật ký bị mắc kẹt của Hàn Đông.

Tối qua tôi đang nói chuyện với một vài bạn học cấp ba. Họ nói chuyện với tôi một lần nữa về ông Thẩm Hoa Cường, Bí thư Phòng Thương mại Ninh Ba ở Vũ Hán. Tôi có hai người bạn cùng lớp có mối quan hệ thân thiết với anh ta. Bạn cùng lớp H từng là thủ trưởng của Thẩm Hoa Cường, trong khi bạn cùng lớp X học cùng lớp đại học với anh ta. Nói là bạn học trung học, thực ra, tôi và H và X đều cùng học từ tiểu học đến tốt nghiệp trung học. Bởi vì năm ngoái tôi đã từng viết câu chuyện về các doanh nhân Ninh Ba Thẩm Trúc Tam ở Vũ Hán,khi vị Bí thư của Chính quyền Ninh Ba đến viếng thăm Vũ Hán, và Thẩm Hoa Cường nói rằng anh ấy là fan hâm mộ của tôi. Anh ấy đã nhờ bạn H giới thiệu để gặp tôi. Thẩm Hoa Cường là phó tổng biên tập của cuốn sách “Người Ninh Ba ở Vũ Hán”. Rất nhiều sự vụ công việc đều do ông ta làm.Thật bất ngờ, năm nay Thẩm Hoa Cường cũng bị lây nhiễm viêm phổi mới, và năm người trong gia đình anh đều bị nhiễm bệnh. Ngày khởi phát là ngày mùng 2 tết, và đến ngày 7 tháng 2, anh đã qua đời cùng ngày với mẹ anh ta. Ba người khác trong gia đình được nhập viện cách ly. Thật là một thảm kịch dân gian. Cả Thẩm Hoa Cường và mẹ anh đều chưa được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi mới. Chắc không được xem xét trong các thống kê chính thức của chính quyền, về số ca chết vì dịch bệnh. Tôi luôn nói rằng sẽ gặp nhau trong vụ Thẩm Trúc Tam nhưng không bao giờ có cơ hội nữa. Người bạn này đã liên lạc với tôi nhiều lần nhưng chưa bao giờ được gặp, tôi muốn ghi lại nó.

Nói chuyện với các bạn cùng lớp về tro cốt của người quá cố và cách xử lý tang lễ hậu sự. Sau đó, tôi bàn luận với một bác sĩ tâm lý học. Tôi nói rằng người dân Vũ Hán có thể phải trải qua một rào cản khác. Đó là, sau khi dịch bệnh đi qua, sẽ có hàng ngàn đám tang cùng một lúc. Những ngày đó sẽ xử lý như thế nào? Đó sẽ là một nỗi đau tập thể lớn khác. Bác sĩ nói rằng vì đây là một bệnh truyền nhiễm, nên nhà tang lễ đã trực tiếp mang đi hỏa táng và tro cốt phải được giữ cho đến khi hết dịch. Vào thời điểm đó, các thành viên gia đình sẽ được thông báo qua điện thoại để họ có thể nhận được tro cốt để chôn cất và tổ chức các nghi lễ liên quan. Tuy nhiên, làm sao để phân phát hàng ngàn tro cốt, ước tính chính phủ sẽ sắp xếp được. Bởi vì thời gian này liên quan đến tai họa của con người, nếu nỗi buồn có thể qua đi, trước hết, phải có một tuyên bố. Không có tuyên bố, nỗi buồn vẫn là nỗi buồn. Với rất nhiều gia đình mất người thân, mỗi gia đình phải xem sự phụ thuộc hỗ trợ và cách thức hoạt động của gia đình họ. Các gia đình dễ bị tổn thương cần sự giúp đỡ đáng kể từ chính phủ và xã hội, và các bác sĩ tâm thần không thể làm bất cứ điều gì vượt ngoài thực tế.

Một người bạn khác hiểu biết về chấn thương tâm lý cho biết hiện tại công chúng vẫn đang trong tình trạng căng thẳng, và những vấn đề tâm lý nghiêm trọng sẽ xuất hiện sau trạng thái căng thẳng này. Sau khi dịch bệnh kết thúc, nhiều người bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương, tức là chứng PTSD(Hậu chấn tâm lý) Tuy nhiên, những tang gia này đột nhiên mất người thân mà không mong đợi, không được báo hiếu trên gường bệnh và càng không thể nói lời tạm biệt với người quá cố. Sẽ có những vết sẹo lớn về tâm lý để lại cho dù chữa trị như thế nào. Người ta ước tính rằng nhóm người này, tỷ lệ rối loạn căng thẳng có thể hơi cao. Một nhóm người có các triệu chứng tái phát chấn thương tâm lý, đó là lặp lại cảm giác tiêu cực tại thời điểm xảy ra vụ việc, chẳng hạn như gặp ác mộng. Một kiểu người khác sẽ bị hậu chấn tâm lý, và một kiểu người khác sẽ quá mẫn cảm!

Tôi rất hy vọng rằng dịch bệnh sẽ kết thúc sớm, nhưng lại sợ đến ngày mà hàng ngàn người ở Vũ Hán sẽ làm đám tang cùng một lúc. Tôi tự hỏi liệu có nhiều nhà tâm lý học có thể đề xuất những cách có giá trị và thiết thực để giúp đỡ tất cả các thân nhân của người chết ,để tất cả người Vũ Hán vượt qua rào cản này một cách nhẹ nhõm.

Một từ thường xuyên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của mọi người ngày hôm nay được gọi là “Cảm tạ”. Các nhà lãnh đạo của Vũ Hán yêu cầu người dân phải biết “Cảm tạ” đảng và nhà nước. Thật là một ý tưởng kỳ lạ. Chính phủ là chính phủ của người dân, và sự tồn tại của nó là phục vụ cho người dân. Công chức nhà nước là công bộc của nhân dân, không phải nghịch lý như vậy. Tôi không hiểu ,cách các nhà lãnh đạo học tập mỗi ngày, sao lại lại học sai hướng. Giáo sư Phùng Thiên Du của Đại học Vũ Đại nói: “Về vấn đề “cảm tạ”, đừng đảo ngược mối quan hệ giữa người dân và những người nắm quyền lực. Đừng để những người nắm quyền lực là kẻ ban ơn và yêu cầu mọi người phải quỳ xuống tạ ơn. Xin hãy lắng nghe những gì Marx nói vào năm 1875: Marx chữi mắn cuốn ‘‘Quốc gia tối thượng luận”của Lassalle. chỉ ra “người dân được yêu cầu phải giáo dục nghiêm khắc chính phủ”. Từ Vũ Hán cho đến Hồ Bắc, tất cả các khoá lãnh đạo cũ đều tôn kính ông Phùng, những lời ông nói,với các lãnh đạo mới, nếu họ có văn hóa, nên lắng nghe phải không?

Vâng, cho đến ngày hôm nay, dịch bệnh về cơ bản đã được kiểm soát, đúng là cần sự” cảm tạ”. Tuy nhiên, người đứng ra “cảm tả” phải là chính phủ. Trước tiên chính phủ phải cảm tạ gia đình của hàng ngàn người đã chết ở Vũ Hán. Trong tình hình khi người thân của họ gặp thảm họa, cả việc nhìn mặt lần cuối và lo tang lễ cũng không được, ráng nhịn bi thương, khắc chế trong lòng, gần như không ai náo loạn. Chính phủ nên cảm tạ hơn 5.000 ca bệnh nặng đang phải vật lộn với cái chết, và sự kiên trì bền bỉ của họ trong bệnh viện, điều này đã làm chậm sự tăng lên của danh sách tử vong. Chính phủ nên cảm tạ tất cả các nhân viên y tế địa phương và của hơn 40.000 thiên thần trắng, được chi viên từ bên ngoài, là họ bất chấp nguy hiểm dành lấy từng mạng sống từ thần chết, chính phủ phải cảm tạ những người kiến tạo, những người lao động và tình nguyện viên đã bôn ba trên nhiều con đường khác nhau trong thời kỳ phong thành, bởi vì có họ, thành phố mới hoạt động luân chuyển. Những người mà chính phủ cần cảm tạ nhất, đó là chín triệu người ở Vũ Hán bị mắc kẹt ở nhà, họ phải khắc phục muôn vàn khó khăn, cố gắng hợp tác, nên việc kiểm soát dịch bệnh về cơ bản không thể đơn giản như vậy. Cho đến ngày nay, đối với các ơn nhân được đề cập ở trên, với người dân Vũ Hán, dùng bất kỳ mỹ từ nào để mô tả nó cũng không quá đáng. Thưa chính phủ, xin vui lòng loại bỏ sự kiêu ngạo nên khiêm tốn cảm tạ chủ nhân của bạn, hàng triệu người ở Vũ Hán.

Bây giờ là thời điểm cần thiết nhất để phản ánh và truy cứu trách nhiệm. Một chính phủ có lý trí, có lương tâm, có thể xử lý dư luận và xoa dịu trái tim của người dân, khi tình hình dịch bệnh trở nên tốt hơn, việc cần làm ngay là nhanh chóng thành lập các nhóm truy cứu trách nhiệm, để xem xét chi tiết tình hình dịch bệnh từ đầu đến cuối và truy ra ai đã trì hoãn thời gian, ai đã quyết định không thông báo cho công chúng về sự thật của dịch bệnh, ai đã lừa dối mọi người vì sự hào nhoáng của họ, ai đã đặt sự sống và cái chết của người dân đằng sau sự ổn định chính trị, bao nhiêu cá nhân và bao nhiêu bàn tay dẫn đến thảm họa này. Trách nhiệm của ai người đó gánh, nên cung cấp cho mọi người một cáo trạng càng sớm càng tốt. Đồng thời, chính phủ cũng nên thúc giục các quan chức từ các bộ phận liên quan, chẳng hạn như quan chức chính phủ, quan chức của bộ phận tuyên truyền, lãnh đạo truyền thông, chủ quản của bộ phần y tế và các quan chức bệnh viện nơi có nhiều cái chết của các nhân viên y tế, v.v. Những người đánh lạc hướng người dân và gây thương vong trước tiên nên tự khiển trách mình và từ chức. Có truy cứu trách nhiệm hình sự hay không , để pháp luật truy xét. Tuy nhiên, trong ấn tượng của tôi, hầu hết các quan chức Trung Quốc hiếm khi tự phê bình, chứ đừng nói đến việc xin lỗi và từ chức. Bằng cách này, công chúng ít nhất có thể viết một bức thư khẩn cấp, thúc giục những quan chức coi chính trị là gốc rễ của cuộc sống của họ và coi người dân là cỏ rác viết thư từ chức và xin lỗi? Những người đã rướm máu trên tay, làm sao có thể múa mái tay chân trước người dân Vũ Hán hay Hồ Bắc được. Đưa ra một giả thuyết: Nếu thực sự có 10 đến 20 quan chức tự kiểm điểm và từ chức, điều đó cho thấy thế hệ quan chức này còn chút lương tâm.

Tối nay, một nhà văn nổi tiếng đã gửi cho tôi một tin nhắn và anh ta nói một câu rất có ý nghĩa: “Có ai có thể nghĩ rằng thảm họa lại rơi vào tiếng hán?” Cảm ơn vì từ hay này, tương lai của nó sẽ trở thành dơ bẩn khắp người không hay? Hôm nay, nó sẽ trở thành một từ nhạy cảm không?

Ngày 8 tháng 3.

Trời lại nhiều mưa. Lạnh lẽo, ban ngày trông giống như hoàng hôn. Ông Lưu, người ở xa tận Thành Đô, đã nhờ bạn mình ở Vũ Hán gửi cho tôi một vài con cá và tôi từ chối cả buổi cũng không được ,đành chấp nhận lấy vậy. Họ cũng làm sạch cá rồi, và thậm chí còn chuẩn bị cả hành, gừng và củ cải. Họ nói rằng tôi sẽ dễ dàng để làm món canh cá. Thông qua nhật ký của tôi, họ biết rằng tôi bị tiểu đường, và họ cũng đã mua một ít trái cây khô và để lại một lá thư và đặt nó trước khu nhà của chúng tôi. Nó thực sự làm tôi cảm thấy áy náy và cảm động. Cảm ơn bạn bè đã quan tâm.

Hôm nay là ngày quốc tế Phụ nữ. Mọi người đều tặng hoa cho phụ nữ trên mạng. Hồi còn trẻ, một nhóm các cô gái như chúng tôi sẽ hát: “Ngày của phụ nữ, nam nha lo công việc, nữ nha chơi trò chơi, nam nha làm việc nhà”. Loại giai điệu này phải lấy phương ngữ Vũ Hán để hát mới cảm thấy hết hương vị ngọt ngào. Nghĩ đến đó,lại là chuyện quá xa xôi rồi..

Ở Vũ Hán. Mọi người gọi một đứa trẻ là “nha”.(Như nha đầu ở vn) Con trai là “nam nha” và con gái là “nữ nha”. Khi trưởng thành, “nha” trở thành “tướng”. Đàn ông là “nam tướng” và phụ nữ là “nữ tướng”. Bất kể địa vị và vị trí cao hay thấp, họ đều là “nam tướng” và ” nữ tướng”. Nhưng lại không có lính. Kiểu xưng hô này rất thú vị, không biết nơi khác có như vậy không.

Các nữ tướng của Vũ Hán dường như rất tuyệt vời. Trên thực tế, hầu hết các vấn đề lớn của gia đình đều do nam tướng gánh vác. Điều thú vị là, nếu có rắc rối, nữ tướng thường sẽ ra mặt. Không phải các nam tướng không thể, mà các nữ tướng được sinh ra với tố chất bảo vệ các nam tướng ở nhà. Nói về điều này, tôi sợ rằng các nam tướng trong nhà có việc làm trong xã hội và có thể diện nghề nghiệp, không thuận tiện để xuất hiện trước công chúng, nhưng nữ tướng thì không sao. Hầu hết phụ nữ đều thua kém các nam tướng trong xã hội, vì vậy khi có việc xảy ra, việc các nữ tướng xuất hiện và chống lại sẽ hiệu quả hơn nhiều. Nữ tướng Vũ Hán nói nhanh, chất giọng cao, trong đôi co, thường không thiệt thòi. Nếu phía bên kia cũng là nữ tướng, và hai người đối trận nhau, sẽ có phim để xem. Tôi nhớ trong cuộc Cách mạng Văn hóa, ông của con gái tôi là giáo sư tại Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc, khi Hồng vệ binh muốn xong nào nhà để đấu tố cụ. Lúc này, bà yêu cầu ông nội giấu trong nhà để bà bước ra ngoài, tranh cãi với đám Hồng vệ binh. Và họ đã không cãi lại với nữ tướng bà ngoại và không còn cách nào khác là phải rút lui. Tôi đã viết câu chuyện này trước đây. Do đó, trong thời gian dịch bệnh, để sống còn, chẳng hạn như mua theo nhóm, tất cả những thứ linh tinh, đàm phán với cộng đồng, v.v., sẽ được các nữ tướng xem là bổn phận riêng của họ. Cho nên, xuất đầu lộ diện nhiều nhất cũng chính là các nữ tướng. Nữ tướng Vũ Hán khẩu khí tốt và lớn tiếng, lần này, tung ra vài vài clip về nữ tướng, sẽ làm chấn động nhiều người. Ở đây, tôi chúc tất cả các nữ tướng ở Vũ Hán một ngày 8 tháng 3 hạnh phúc!

Hôm nay là ngày thứ 46 phong thành. Bệnh dịch cho đến ngày hôm nay, những tin tức làm mọi người phấn chấn càng ngày càng nhiều. Ở một số khu vực, đang thử nghiệm giải toả từng phần, lác đác vài thông tin về đi làm lại dường như được lan truyền rải rác.. Một người bạn thậm chí còn nói rằng sân bay đang chuẩn bị khôi phục các chuyến bay. Thông tin này quả thật làm phấn phởi và sốc. Nếu điều này xảy ra, có nghĩa là giải toả trong tầm nhìn. Người Vũ Hán, ráng chịu đựng thêm?

Tin nhắn từ bạn bác sĩ cũng khá tốt. Các ca nhiễm mới được xác nhận đã bước vào giao đoạn thấp trong hai ngày nay và suy giảm rõ rệt, các trường hợp nghi nhiễm mới đã ở trạng thái thấp. Bệnh viện dã chiến sẽ lần lượt đóng cửa. Bệnh viện dã chiến lớn nhất ở Vũ Hán , nhà khách Vũ Hán cũng tuyên bố đóng cửa hôm nay. Các ca nghi nhiễm mới có thể trực tiếp nhập viện điều trị . một số phòng khám ngoại trú hàng ngày, tại một số bệnh viện cũng đã hoạt động trở lại. Để kiểm soát sự lây lan của virus, hiện đang dọn dẹp bãi chiến trường, thời gian thanh trùng chỉ cần vài ngày. Hiện tại, có gần 5.000 bệnh nhân nguy kịch và hơn 17.000 bệnh nhân nội trú. Trong sự hợp tác của các đội ngũ y tế hàng đầu quốc gia, các bác sĩ liên tục tích luỹ kinh nghiệm của họ, và tối ưu hóa các phương pháp điều trị chuẩn mực, để tất cả bệnh nhân đều có thể được điều trị tốt nhất. Sự lạc quan của bạn bác sĩ đã khiến tôi nghĩ rằng, hơn 20.000 bệnh nhân này xuất bệnh chắc không xa.

Trên thực tế, chúng ta đều cảm nhận rõ ràng rằng dịch bệnh sắp kết thúc và cuộc sống càng ngày càng có trật tự của người dân. Hầu hết các dịch vụ cộng đồng đều rất chăm chúc và có thái độ phục vụ tốt. Đồng nghiệp của tôi luôn khoe hình ảnh của các nhân viên cộng đồng làm việc để giúp cư dân, nói rằng họ thực sự rất tốt và cũng thường hay giúp cư dân đi siêu thị mua sắm. Để được cư dân khen ngợi như vậy, chắc là làm việc khá tốt. Bạn biết đấy, nữ tướng Vũ Hán khi cần nhỏ mọn, cũng rất quyết liệt. Trong thực tế, nhân viên hạ tầng và nhân viên khu phố khá là khổ cực, họ gần như là những người đa năng, cái gì cũng phải biết làm. Đặc biệt là ở những chung cư cũ, không có thang máy. Để giúp người già mua sắm và di chuyển đồ đạc, hay dạy họ sử dụng điện thoại di động. Với những người không có điện thoại di động phải dùng điện thoại di động để giúp đỡ họ. Bá tánh hổn tạp, người gì cũng có. Những kẻ cải nhau đánh nhau cũng có nhiều, ngang ngược tấn công bạn, cũng rất chí mạng. Do đó, thực sự rất khó khăn để phục vụ cho tốt. Một số lượng lớn người Vũ Hán có thể thạo việc cho đến ngày nay và cũng sẽ tiếp tục làm như vậy sau này. Với trình độ tương đối, cũng nhờ vào vô số cán bộ cơ sở và nhân viên cộng đồng với công việc khổ cực này .

Các đồng nghiệp của Hiệp hội cũng bắt đầu làm việc lẻ tẻ. Tạp chí Văn học và Nghệ thuật Trường Giang sẽ được xuất bản theo lịch trình, đây cũng là một công việc không thể làm ở nhà mà xong được. Ban đầu, sau tết, tôi muốn tặng họ một cuốn tiểu thuyết, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một lời hứa suông. Khi các phóng viên phỏng vấn tôi, họ thường hỏi về cùng một câu hỏi, đó là điều bạn muốn làm nhất sau khi thành phố được mở cửa. Tôi nói, tôi cần phải nghỉ ngơi thật tốt và hoàn thành cuốn tiểu thuyết. Nợ không trả, sau này ăn cơm cũng kiếm không ra người..

Dù là dịch bệnh đã được giảm bớt. Nhưng tiếc là nó chưa kết thúc. Những người đang cách ly tại khách sạn Hân Giai ở Tuyền Châu, Phúc Kiến, đã gặp sự cố khi khách sạn đổ sập. Người bạn cùng lớp vừa gửi một tin nhắn trong nhóm: Được báo cáo vào lúc 6 giờ tối nay. Trong số 71 người bị mắc kẹt trong vụ tai nạn sập nhà, tính đến 4 giờ chiều, nhân viên cứu hỏa đã cgiải thoát được 48 người tại hiện trường, trong đó có 10 người chết và 38 người được đưa đi cấp cứu. Nên còn 23 người bị mắc kẹt. Nhiều người trong số những người đang cách ly này đến từ Hồ Bắc. Tội nghiệp họ đã thoát khỏi virus, nhưng không thoát khỏi toà nhà nguy hiểm. Điều này có thể được coi là một thảm họa thứ cấp? Đặc biệt lưu ý lại.

Hôm nay tôi cũng thấy một bài báo phỏng vấn của phóng viên Tài Tân với Viện sĩ Viên Quốc Dũng của Hồng Kông. Viên sĩ Viên là nhóm chuyên gia thứ ba từng đến Vũ Hán. Trong đợt bùng phát này, ông cũng là một chuyên gia của Đội khảo sát liên hợp chung về viêm phổi mới của WHO và là thành viên của nhóm chuyên gia cố vấn của Chính quyền Hồng Kông. Thông tin anh tiết lộ với các phóng viên thực sự gây sốc.

Viện sĩ Viên nói: “Tôi muốn nói một sự thật. Những nơi chúng tôi đến thăm ở Vũ Hán có thể là một ‘’đơn vị mẫu ‘’. Khi chúng tôi hỏi họ cái gì, họ liền trả lời tức thì, họ dường như đã chuẩn bị sẳn. Tuy nhiên, Chung Nam Sơn cực kỳ sắc sảo. Ông Chung đã truy hỏi một vài lần, « Cuối cùng còn nữa không?’, ‘Cuối cùng còn trường hợp nào nữa không?’, Có phải là thật tế các người đã nói, chỉ có bao nhiêu ca nhiễm này?’. Nhưng câu trả lời của họ là: chúng tôi đang xét nghiệm. Bởi vì Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh tỉnh Hồ Bắc chỉ nhận được bộ dụng cụ test bệnh do nhà nước cung cấp vào ngày 16 tháng 1. Cuối cùng chúng tôi đã hỏi cho ra lẻ : Hình như 1 bệnh nhân trong khoa ngoại thần kinh đã lây nhiễm cho 14 nhân viên y tế. Nhưng họ cũng trả lời rằng, nhân viên y tế “Chẩn đoán không được xác nhận.” Phóng viên Tài Tân rất lợi hại và tiếp tục truy hỏi: “Họ là ai? Thời điểm Khi các ông đến khảo sát bệnh viện Vũ Hán, chủ yếu nhân sự nào có mặt ở đó?”, Viện sĩ Viên trả lời: “Các thành viên chủ chốt của Ủy ban Y tế Vũ Hán, Vũ Hán CDC, bệnh viện địa phương ở Vũ Hán và Ủy ban Y tế và Sức khỏe Hồ Bắc. “Phóng viên tiếp tục hỏi,” Ông có nghĩ rằng họ đang che giấu các ông vào thời điểm đó không? ” “Tôi nhìn thấy một phó thị trưởng ngồi cùng bàn với Chung Nam Sơn khi tôi đang ăn. Sắc mặt rất tệ và đang trong tâm trạng nặng nề. lúc đó chắc họ đã biết có chuyện lớn xảy ra, bởi vì nhóm chuyên gia thứ ba đã đến. Tôi tin rằng đến giai đoạn đó,nếu họ có bất kỳ sự che đậy nào, sẽ không thể che giấu nữa. Nhưng bọn họ luôn nhấn mạnh rằng, bộ test vừa mới được gửi đến Vũ Hán, và không có bộ test là không thể chuẩn đoán được. ”

Được rồi, đầu mối là đây. Nên truy thì truy theo hướng này! Truy hỏi từng người một, sẽ truy ra gốc. Chúng tôi đều muốn biết, tại sao một chuyện đầy trời như vậy lại được che giấu.

Đó là với câu hỏi sắc sảo và nghiêm khắc của Viện sĩ hàn lâm Chung Nam Sơn với thông điệp Virus “Người khả truyền người”(người có thể truyền người) đã được truyền đến mọi người. Kết quả là người dân Vũ Hán thức tỉnh từ sự thiếu hiểu biết. Nếu không,nếu tiếp tục che giấu them vài ngày nữa, chúng ta không biết hậu quả nghiêm trọng và tàn khốc hơn sẽ xuất hiện như thế nào, sẽ có bao nhiêu trong hơn 10 triệu người Vũ Hán có thể sống sót?

Câu hỏi bây giờ là: 1. Những người mà Viện sĩ Viên từng đề cập, có nên truy xét từng người một, truy xét đến cùng không? Thứ hai, hai nhóm chuyên gia đầu tiên biết rằng đây là một vấn đề hệ trọng. Tại sao họ không thể quan tâm và truy xét đến cùng như Viện sĩ Chung Nam Sơn? Viện sĩ Viên nói trong một bài trả lời phóng viên: Những nhà khoa học như Chúng tôi không bao giờ bỏ qua thông tin này.

Ngày 9 tháng 3.

Cơn mưa đêm qua cũng không ít, hôm nay lại mưa tiếp. Tôi cảm thấy rằng hạt mưa đáng lẽ phải li ti và không tiếng, nhưng nó to là gào thét ồn ào, đến nổi đèn phải bật suốt cả ngày.

Khi tôi nhận được tin nhắn từ bạn bác sĩ, tôi thực sự có thể thấy sự lạc quan hiện lên trong câu từ. Các ca nhiễm mới được xác nhận đã bước vào giao đoạn thấp trong ba ngày và tiếp tục giảm, các trường hợp nghi nhiễm mới đã ở cấp độ thấp hơn. Sau khi tỉnh thành thay tướng xong, thực sự có một nắm đấm sắt, để dịch bệnh được kiểm soát nhanh chóng. Thời điểm cao trào có nhiều bệnh nhân ở Vũ Hán nhất, đã được lên kế hoạch xây dựng 19 bệnh viện dã chiến, điều này rõ ràng là không cần thiết nữa. Bạn bác sĩ cho biết 11 bệnh viện dã chiến đã đóng cửa, và 3 bệnh viện còn lại sẽ đóng cửa vào hôm nay và ngày mai. Cuộc chiến chống dịch ở Vũ Hán hiện đang ở giai đoạn cuối, tương tự như dọn dẹp chiến trường. Số lượng bệnh nhân nguy kịch tiếp tục giảm. Tất nhiên, sự suy giảm số lượng đến từ hai lý do, một lý do được chữa khỏi và lý do thứ hai là cái chết. Hiện tại có hơn 4.700 bệnh nhân nguy kịch. Đây vẫn là một con số không nhỏ. Nhân viên y tế cũng đang điều trị với liệu trình tốt nhất và tôi hy vọng họ có thể kiên trì và khỏe lại càng sớm càng tốt.

Ở Bệnh viện trung ương,nơi bị thảm hại nhiều nhất, trong số những người đã chết hôm nay, có 1 bác sĩ : bác sĩ khoa mắt Chu Hoà Bình. Trước đó, Lý Văn Lượng, một bác sĩ khoa mắt khác, đã chết vào tối ngày 6 tháng 2, Giang Học Khánh, bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật tuyến giáp và vú, đã qua đời vào ngày 1 tháng 3. Mai Trọng Minh, phó khoa mắt, qua đời vào ngày 3 tháng 3. Đến nay, bệnh viện trung ương đã mất bốn bác sĩ, ba trong số đó ở cùng khoa mắt. Người ta nói rằng còn một số bác sĩ tại bệnh viện trung ương đang trong danh sách bệnh nặng. Đối mặt với thương vong nặng nề như vậy, mọi người không thể không hỏi: Chuyện gì đã xảy ra ở bệnh viện trung tâm? Tại sao nhiều nhân viên y tế ngã xuống? Lãnh đạo chính của bệnh viện, giám đốc và Bí thư, nên giải thích như thế nào? Không hiểu đủ về virus mới? Hoặc sử dụng cách nói năng lượng tích cực: các nhân viên y tế của bệnh viện trung ương đã xây dựng một bức tường bằng người cho người dân Vũ Hán? Những điều đó cũng nói được sao? Nghĩ lại, đây là điều chúng ta phải đặt câu hỏi. Hôm nay, tôi đã thấy một số bài viết đặt nghi vấn cho lãnh đạo của Bệnh viện Trung ương, và cũng nhìn thấy lời tố giác và kháng cáo của người trong cuộc. Nội tình bên trong bài viết là đúng hay sai, tôi không thể xác định được. Nhưng cái chết của bốn bác sĩ và hơn 200 nhân viên y tế đang nằm trong bệnh viện là không thể nghi ngờ. Chỉ dựa trên điều này, tôi nghĩ, liệu các giám đốc và Bí thư của bệnh viện trung ương có xứng đáng để lãnh đạo bệnh viện này không? Và tôi tin rằng nếu không có họ, những người khác trong bệnh viện trung ương có thể tiếp tục chiến đấu chống lại dịch bệnh. Vì vậy, ở đây tôi muốn nói: các quan chức ở Hồ Bắc và Vũ Hán nên từ chức, bắt đầu từ Bí thư và Giám đốc của Bệnh viện Trung ương.

Trong thực tế, việc xin lỗi từ chức phải là chuyện thường tình. Bạn đã không hoàn thành tốt công việc của mình, bạn đã khiến nhóm của mình bị tổn thất nghiêm trọng. Nếu bạn có lương tâm, bạn nên lập tức nhận lỗi và từ chức, và có ý thức khắc phục bằng sự chuộc tội. Trên thực tế, thật khó để chúng ta thấy những người như vậy và những điều như vậy ở Trung Quốc. Nhiều người trong chúng ta biết nhiều khái niệm vĩ mô, nhưng không hiểu ý nghĩa thường thức cơ bản nhất. Những khái niệm đó thường trống rỗng và không nắm bắt được. Giống như chúng ta lắng nghe các quan chức, nhìn vào các tài liệu được ban hành và đọc các bài báo, thường mầy mò cả buổi, nhưng không biết nội dung cốt lõi là gì. Ngay cả khi tìm thấy chủ đề, chủ đề dó đa phần là hư cấu. Vô số các kiến thức nhỏ chân thật nhất đều bị các khái niệm đó chà đạp dưới lớp đất, nảy mầm cũng khó. Tuy nhiên, những ý nghĩa thông thường này rất cần thiết cho cuộc sống.

Hôm qua tôi đã viết rằng Viện sĩ Viên Quốc Dũng đã nói về từ “thông tin mềm”. Ông nói các nhà khoa học nên coi trọng thông minh mềm. Trên thực tế, không chỉ các nhà khoa học, những người khác, chẳng hạn như quản lý bệnh viện và quản lý chính phủ, cũng phải cảnh giác với ” thông tin mềm”. Tôi bắt đầu đeo khẩu trang vào ngày 18/1, và tôi yêu cầu dì tôi trong nhà cũng đeo khẩu trang khi đi mua sắm. Tại sao? Chỉ vì tôi nghe được nhiều “thông tin mềm” từ mọi người, tôi phải cẩn thận hơn. Thật không may, các quan chức chính phủ của chúng tôi, những người kiểm soát hàng chục triệu người, không có sự cảnh giác như vậy. Các buổi biểu diễn quy mô lớn khác nhau tiếp tục cho đến ngày 21 tháng 1. Ngay cả ông Chung Nam Sơn cũng nói vào ngày 20 rằng “Người khả truyền người” những màn trình diễn như vậy vẫn chưa dừng lại. Đồng nghiệp của tôi, YL nói với tôi rằng trong số những người bạn của cô ấy trong nhóm nhiếp ảnh, một nhóm bốn người đã đến Nhà hát lớn Điền Hán để chụp hình buổi biểu diễn vào ngày 19 tháng 1. Ba người trong nhóm đã chết vì viêm phổi mới. Nếu công dân được thông báo sớm hơn, nếu những buổi biểu diễn đó bị hủy sớm hơn, liệu sẽ ít chết hơn rất nhiều rất nhiều người? Tại sao tất cả người dân chúng tôi đều cảnh giác, nhưng các nhà lãnh đạo của chúng tôi lại vô ý thức? Nói ra họ còn thiếu kiến thức cơ bản. Kiến thức của họ dựa trên khái niệm chính trị, nhưng kiến thức của chúng tôi dựa trên kinh nghiệm sống.

Có một bài báo ngày hôm nay đã phát điên. Bài báo có tựa đề: “Vũ Hán gían hoạ 4 luận điểm của Hôi nghị bắt đầu”. Nó nói rằng Ủy ban Y tế và Sức khỏe Quốc gia đã tổ chức một cuộc hội nghị qua mạng về phòng chống dịch bệnh vào ngày 14 tháng 1. Tôi đã nhờ một người bạn kiểm tra trên trang web chính thức, và hóa ra có một tin như vậy. Tiêu đề là: “Triển khai công tác phòng chống và kiểm soát viêm phổi do nhiễm trùng coronavirus mới; Ủy ban y tế và y tế quốc gia tổ chức hội nghị qua mạng quốc gia”. Tôi trích xuất hai trong số chúng:

“Cuộc họp chỉ ra rằng có rất nhiều sự việc không thể xác định trong công tác phòng chống dịch bệnh hiện nay. Mặc dù tình hình dịch bệnh vẫn còn hạn chế ở Vũ Hán, nguồn lây nhiễm coronavirus mới chưa được tìm thấy, các kênh truyền bệnh dịch vẫn chưa được nắm bắt đầy đủ, và khả năng lây truyền từ người sang người phải được giám sát nghiêm ngặt Theo như thông báo của bộ y tế Thái Lan về một trường hợp được xác nhận của một người nhập cảnh từ Vũ Hán, tình hình phòng chống dịch bệnh đã xuất hiện chuyển biến quan trọng, và sự lây lan của dịch có thể đã tăng lên đáng kể, đặc biệt là với sự chuyển dịch mùa tết. Không loại trừ khả năng gia tăng số lượng các ca nhiễm và vùng dịch của dịch bệnh. Không loại trừ khả năng các ca nhiễm trong nước lây truyền ra nước ngoài. Phải sử dụng tư duy lớn để ứng phó với các sự kiện nhỏ, nghiên cứu và xây dựng các phương án phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh khi bị cách ly. Kịp thời phát hiện, chuẩn bị chu đáo để đón dịch bệnh mới ”

“Cuộc họp yêu cầu công tác phòng chống dịch bệnh ở Vũ Hán quyết định xu hướng tương lai của công tác phòng chống dịch bệnh quốc gia. Tỉnh Hồ Bắc và thành phố Vũ Hán phải áp dụng các biện pháp kiểm soát nghiêm ngặt và tập trung vào việc tăng cường quản lý thị trường nông sản, tăng cường nhân viên kiểm soát người bị sốt, xây dựng giám sát thân nhiệt và truy xét phòng khám nóng sốt trong hai tuyến phòng thủ, tăng cường quản lý hoạt động đám đông, giảm các hoạt động tụ tập đông người quy mô lớn, nhắc nhở bệnh nhân bị sốt không được rời khỏi Vũ Hán, tăng cường điều trị bệnh nhân và quản lý tiếp xúc gần chặt chẽ, thực hiện các biện pháp nghiêm ngặt nhất, quyết tâm kiểm soát dịch bệnh tại địa phương và cố gắng hết sức Tránh sự lây lan của dịch bệnh Vũ Hán. ”

Cuộc họp ngày 14 tháng 1! Sáu ngày trước khi Chung Nam Sơn nói “Người khả truyền người”! Chín ngày trước khi Phong Thành! Người viết bài “Bốn luận điểm gián hoạ” là một người trong giới công nghệ, với trình độ cao. Ông nhanh chóng xác định thời gian đăng bài và viết: “Bài viết này đã được đăng trên trang web vào tháng Hai. Thời gian đăng là trước ngày 21/2. sửa chữa lần cuối vào 8 giờ 39 phút ngày 21/2. Sau đó được điều chỉnh thành ngày 14 tháng 1 ».Ý nghĩa là vậy.

Tài liệu này hiện được xác nhận là có thật. Nói cách khác, cuộc họp này có xảy ra. Bài viết này cũng gây ra các cuộc thảo luận giữa các bạn cùng lớp của tôi. Bạn K nói: “Trước tiên, nội dung cơ bản của, hội nghị cầu truyền hình quốc gia có quy mô lớn như vậy, với rất nhiều người tham gia, không thể nào làm giả được. Nếu không phản đối, các ủy ban y tế tại Hồ Bắc và Vũ Hán, hoặc các nhà hoạch định chính sách đằng sau họ, không còn nghi ngờ gì nữa. Thứ hai, người đã thực hiện “cập nhật” đặc biệt này trên trang web của Ủy ban Y tế và Sức khỏe Quốc gia là ai? Ai đã chỉ định? Quá trình thực sự là gì? Đây có phải là phương thuốc cứu lỗi của người bị cách chức? Hay là « vật tế thần » của quan chức xắp đặt ? Trên thực tế, Ủy ban Y tế và Sức khỏe Quốc gia có thể tiết lộ tình hình của cuộc họp riêng tư này bằng nhiều cách, cho mọi người nghe. Nhưng trò chơi im lặng này thực sự đáng kinh ngạc. Bởi vì không ai có thể truy cứ trách nhiệm, do không được đăng trên trang web của Ủy ban Y tế và Sức khỏe, dẫn đến tình trạng bi thảm ở Vũ Hán ngày hôm nay. Nội dung cuộc họp sao không được công khai? Ai quyết định rằng cuộc họp chỉ mang tính chất nội bộ ? Do đó phải được bảo mật? ”

Vâng, quá nhiều nghi vấn. Tôi nghĩ rằng vì đây là một hội nghị trực tuyến quốc gia, các quan chức Hồ Bắc phải có người tham dự. Vậy thì, ai đã tham gia hội nghị này? Tại sao không được chấp hành sau cuộc họp? Cũng không có thông tin được công khai thông qua các phương tiện truyền thông? Hơn nữa, không có biện pháp nào được thực hiện, chẳng hạn như sàng lọc các ca bệnh sốt, ngừng các hoạt động quy mô lớn, nhắc nhở các bệnh nhân bị sốt không được rời khỏi địa phương, kiểm soát các cuộc tụ họp đám đông, v.v. Nếu thông tin được công khai vào ngày 14 tháng 1, mọi người từ mọi tầng lớp sẽ được thông báo, liệu Vũ Hán có chết nhiều người như vậy không? Có thảm họa khủng khiếp như vậy không? Gây ra một mất mát lớn như vậy cho cả nước không? Bây giờ bạn đã biết dịch bệnh đang lan rộng và hậu quả khá nghiêm trọng, sao lại không có thủ đoạn? Đó là hành vi sai trái của con người hay sơ suất? Hay là vô ý thức? Nghĩ rằng sự chậm trễ trong một vài ngày có thể tự giải quyết được? Nói tóm lại, tôi không thể hiểu điều này.

Phản ánh và truy cứu trách nhiệm là hai sự việc khác nhau. Không có truy cứu trách nhiệm nghiêm ngặt, không thể có sự phản ánh nghiêm túc. Tại thời điểm này, đây là những gì chúng ta phải làm. Hiện tại, ký ức của mọi người vẫn còn đó, và chi tiết về thời gian vẫn còn trong tâm trí họ. Đây là thời gian để bắt đầu làm điều này. Do đó, tôi hy vọng rằng các quan chức sẽ nhanh chóng thành lập các nhóm công tác, để điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân gây ra dịch bệnh đã trở thành thảm họa ngày nay. Đồng thời, người Vũ Hán có khả năng viết có thể ghi lại những gì họ đã thấy và nghe kể từ tháng 1. Tôi cũng hy vọng rằng các nhà văn dân gian sẽ thành lập các đội để tìm ra những người bị mất người thân và giúp họ viết ra quá trình những người thân yêu của họ ngã bệnh hoặc bị chết như thế nào. Tất nhiên, sẽ thuận tiện hơn khi thiết lập một trang web và phân loại các hồ sơ này. Nếu có thể, cũng cần phải xuất bản một số tin như vậy sau khi ghi lại. Chúng ta hãy để tất cả người dân Vũ Hán nhìn lại ký ức chung về thảm họa này. Cá nhân tôi sẵn sàng giúp đỡ bạn nhiều nhất có thể.

Hôm nay,Người bạn bác sĩ đã viết một đoạn khác trong tin nhắn: “9 triệu người ở Vũ Hán và 1 triệu người khác bị mắc kẹt ở thành phố với vô số người Vũ Hán bị phân biệt đối xử cho đến nay. Và hơn 42.000 cứu binh anh hùng ở Vũ Hán, và 1,4 tỷ người Trung Quốc vẫn chưa lập lại trật tự cuộc sống bình thường, đã kiệt sức và không còn chịu đựng được nữa. ”

Một bạn bác sĩ khác nói: “Từ góc độ của các cuộc gọi đường dây nóng, mối quan tâm chính của mọi người đã thay đổi từ nhiễm virus sang khi nào tiếp tục làm việc và bảo vệ như thế nào sau khi đi làm lại. Hầu hết mọi người hiện không thể tiếp tục làm việc hoặc thậm chí mất việc. Áp lực kinh tế lớn tạo ra sự lo lắng lớn, có thể dẫn đến những cảm xúc tiêu cực và thậm chí khủng hoảng tâm lý. ”
Cầu cho tất cả thảm họa sẽ kết thúc sớm.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular