Thứ Tư, Tháng 12 24, 2025
HomeBLOGLuật pháp ở đâu?

Luật pháp ở đâu?

ĐẶNG BÌNH DIỄM CHI·THỨ TƯ, 15 THÁNG 8, 2018

Nguyễn Tín là ca sỹ chuyên hát dòng nhạc vàng, người miền Tây, quê Cần Thơ. Mình biết Tín qua mạng, nghe bạn hát livestream, thấy bạn dễ thương, có giọng hát tình cảm, dễ đi vào lòng người, tụi mình nói chuyện và kết bạn. Lúc đó Tín còn ở Cần Thơ làm tiệm internet, sau đó vì hát nhạc vàng mà bị hạch sách mãi, cuối cùng lên Sài Gòn, đi hát cũng khó khăn, bạn chuyển qua bán hàng online, từ gạo sạch, cà phê, đến cả các món ăn vặt. Khó khăn là vậy, mà mỗi tháng bạn vẫn trích ra một ít gửi giúp đỡ các con của Mẹ Nấm và chị Nga- các tù nhân lương tâm. Bạn làm đều đặn hàng tháng, hơn một năm rồi. Mình cảm mến tấm lòng của bạn. Với mình, bạn khí khái và hào hiệp như Lục Vân Tiên, dù cho bạn có đi bán hàng dạo, hàng online đi nữa.

Mấy đợt biểu tình chống luật đặc khu và luật an ninh mạng vừa rồi, bạn tham gia, bị bắt, bị đánh, mà về bạn vẫn lạc quan kể chuyện, bạn nói công an hỏi cung bạn, mà hỏi cái gì bạn cũng lắc, nên họ nói mầy thứ hai mà hỏi gì cũng lắc vậy tụi tao kêu mầy Hai Lắc nha Tín. Vậy là về bạn viết bài, ký tên Hai Lắc. Thấy ngộ nghĩnh, dễ thương, có chút hài hước của người dân Nam Bộ.

Mấy hôm trước bạn nói sẽ tổ chức mini show lấy chủ đề Sài Gòn Kỷ Niệm. Thời gian gần đây, dòng nhạc bolero sống lại, người ta hát hà rầm, mấy đài truyền hình lớn còn tổ chức các cuộc thi Thần Tượng Bolero, Song ca cùng Bolero này nọ. Rồi dòng phim lấy bối cảnh trước 1975 cũng đình đám như Cô ba Sài Gòn, Tháng năm rực rỡ…Sài Gòn xưa cũ, những ký ức buồn đẹp bằng cách này hay cách khác âm thầm chảy trong lòng người dân Việt Nam. Cái gì mất đi, thường lại trở nên vô giá, là như vậy. Người ta tìm đến với nhau, để nghe thứ âm nhạc mà người ta yêu mến, có gì sai sao?

Tín là công dân Việt Nam, Tín không bị bắt bỏ tù, không bị khép tội, không bị tòa án tuyên bố có tội. Vậy thì bạn có hoàn toàn quyền của một công dân Việt Nam. Nghề của bạn là ca hát, bạn tổ chức một đêm ca nhạc nhỏ tại một quán cà phê, hát những bài tình ca xưa như Đắp Mộ Cuộc Tình, Cô Hàng Xóm, hát vài bài của Trịnh Công Sơn, khách mời của bạn cũng hát hai bài là Tình bơ vơ của Lam Phương và Giọt nắng bên thềm của Thanh Tùng…có gì quá đáng hay nguy hiểm sao? Nếu bạn có tội, hãy bắt bạn lại, bỏ tù bạn, hoặc ra công văn quyết định cấm bạn hát, chứ vì sao khi bạn đang hát, có cả hai chục người mặc sắc phục và thường phục, ùa vào ép buộc bạn phải kết thúc buổi biểu diễn? Lăm lăm trên tay máy chụp hình, quay phim quay tận mặt từng khán giả đến xem, xem họ như đồng phạm của một vụ án ghê gớm lắm? Chặn cửa đòi xét giấy tờ của từng người dù người ta chỉ đi xem ca nhạc, uống cà phê, và lúc đó chưa đến 10g? Tại sao khi bị yêu cầu một chuyện vô lý như vậy, tụi mình phản kháng thì lại bị đánh đập dã man và hăm dọa? Tại sao lại đánh cả phụ nữ trong khi trong tay họ không hề có một tấc sắt?

Sau một hồi phản kháng, xô đẩy, lớn tiếng, họ để cho người già (có cô chú trên 70 tuổi), trẻ em (vài bé chừng 5-6 tuổi đi theo cha mẹ), và phụ nữ ra trước. Nhưng họ bắt phải đi ra tận đầu đường, và đóng cửa rào nhốt tất cả bên ngoài. Mình không chịu, vì mình đi cùng với cháu mình. Họ xúm lại nói mình không được cản trở họ làm việc. Các chị công an mặc thường phục quay qua bỉu môi nói mình đòi ra giờ cho ra lại không chịu ra. Mình nói mình đến hai người phải về hai người. Họ tiến tới muốn dùng vũ lực với mình. Mình nói không cho mình đứng đây thì mình vô lại với cháu mình, với cách hành xử của họ mình rất lo ngại. Sau đó mình tiến vào, cháu mình vẫn bị chặn bên trong quán. Cháu mình đưa tay ra khi thấy mình, mình nắm tay cháu mình, rồi cùng đứng đó, dưới hàng chục cặp mắt soi mói, và các máy quay phim chĩa thẳng vào mặt. Mình tức giận, mình muốn phun 1 bãi nước miếng xuống đất. Nhưng mình kiềm lại. Hôm nay mình mặc áo đầm thanh lịch đi xem một buổi biểu diễn nghệ thuật. Họ có thể hành xử vô văn hóa, nhưng mình thì không.

Sau đó có 1 người đàn ông mặc thường phục tiến đến, có lẽ là sếp ở đó, anh ta bảo đây là chồng chị à, chị quay lại vì chồng chị chứ gì, vậy giờ về đi, có ai làm gì đâu… Mình và cháu mình đi ra. Nhưng nhiều người còn kẹt lại, mình rất lo. Nhất là Tín và những người trong ban tổ chức.

Về đến nhà, mình lên mạng xem tin tức liên tục, biết một số người bị bắt đi. Sáng nay đọc tin tức mới biết Tín và anh Đại bị chúng đánh dã man, bắt lên xe, bịt mắt, trói tay, lấy hết điện thoại và giấy tờ, chở đến Củ Chi, quăng xuống giữa đồng vắng. Mình vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Tại sao người với người lại có thể đối xử với nhau như vậy? Côn đồ họ cũng không hành xử như vậy đâu, họ có luật giang hồ, có cái nghĩa khí của họ. Con vật chúng cũng không đối xử với nhau như vậy đâu. Nó đi săn, con mồi của nó là khác loài, không phải đồng loại.

Viết cho các anh chị công an: Trên thế giới này có gần 200 quốc gia. Tại sao chỉ có vài nước theo chế độ cộng sản? Và vì sao những nước theo cộng sản đều rất nghèo? Các anh chị không muốn nghĩ và trả lời cũng được, vì đang được hưởng lợi ích, các anh chị có thể biến mình trở thành cái khiên bảo vệ chế độ, nhưng mà với cách hành xử của các anh chị, các anh chị đã tự biến mình thành thứ vũ khí hủy diệt chế độ này từng ngày một. Chính anh chị chứ không phải ai khác, không phải Tín, không phải chúng tôi, những người thích nghe nhạc và muốn hòa bình.

Previous article
Next article
RELATED ARTICLES

1 COMMENT

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular