Thursday, March 13, 2025
HomeBLOGChuyện tình của núi Hương Sơn- phần 1.

Chuyện tình của núi Hương Sơn- phần 1.

Bùi Thanh Hiếu

Tiết tháng 7, trời Berlin vẫn nắng nóng chang chang. Mùa hè năm nay kéo dài hơn mọi năm.

Tôi đi câu cá với người bạn, chúng tôi mang cả lều và giường chăn cắm trại ngoài hồ. Đêm thứ hai người bạn nói phải về nhà tắm rửa thay quần áo.

Còn lại mình tôi trong căn lều ven hồ, bên kia hồ là rừng rậm. Ở cái hồ này người ta khoang một nửa hồ cấm không cho ai vào. Họ cấm vậy để số thú như con chuột nước, vịt, lele có không gian sống thoải mái.

Lúc đầu tôi kéo khoá cửa lều, nhưng nửa đêm thấy ngột ngạt, tôi mở cửa lều tung ra cho thoáng. 

Nằm trong lều nhìn ra mặt hồ nước loang loáng, bỗng tôi thấy bên kia hồ, trong khu rừng rậm có người thấp thoáng. Tôi nghĩ mình nhìn nhầm, vì chẳng ai ở khu rừng bên đó được. Người châu Âu họ chấp hành tốt kỷ luật, dù là hội thanh niên nghịch ngợm chúng cũng chẳng nửa đêm vào khu rừng rậm đó làm gì.

Tôi nhắm mắt định ngủ tiếp, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác có người thực sự đang lởn vởn quanh hồ làm tôi khó ngủ, dù biết họ là ai đi nữa cũng chẳng làm phiền mình.

Tuy nhiên đang một mình ở khu hoang vắng, nửa đêm có người nào đó đi xung quanh cũng vẫn cảm giác phân tâm.

Tôi dậy và đi ra ngoài, rảo chân được vài chục mét, tôi gặp một người con gái đang đứng ven hồ ngắm mặt nước.

Đó là một cô gái người châu Á, có lẽ là người Việt vì khu vực này người Việt sinh sống rất nhiều.

Tôi chào từ xa.

-Hallo

Cô gái quay lại chào tôi bằng tiếng Việt.

– Chào em.

Tôi ngạc nhiên, cô ta đội cái mũ nỉ, tuổi chỉ chừng hai mươi, lại gọi tôi bằng em.

Cúi xuống nhìn lại người mình, tôi hoảng hốt thấy chân tay tôi bé đi, tôi chỉ cao bằng vai của cô. Tôi luống cuống, sợ hãi bật hỏi.

– Ôi sao mình lại bé thế này ?

Cô gái cười.

– Em 13 tuổi,  đòi lớn đến đâu.

Tôi quay lại nhìn cái lều xem nó có đấy không, nhưng không có cái lều, thay vào đó là một ngôi chùa cổ.

Tôi biết mình đang mơ, ở đây làm gì có chùa. 

Đôi khi tôi ngủ mơ và vẫn biết là mình đang mơ, có lúc tôi quyết định trở người để tỉnh dậy thoát khỏi giấc mơ, có lúc tôi cứ nằm để giấc mơ diễn ra như nào thì diễn. Nhưng nếu biết mình mơ và vẫn cố không tỉnh để mơ tiếp xem thế nào, thì chỉ giây lát nữa là tỉnh, cố không được.

Lần này cũng thế, tôi nhìn thấy cô gái bỏ mũ ra, lộ mái tóc bị cắt lởm chởm, cô nói.

– Em là Hiếu phải không, chị tên là Hồng.

Tôi định hỏi sao chị biết em, thì tỉnh giấc dậy. Tôi ra khỏi lều, đến ven hồ chỗ tôi mơ nhìn thấy cô gái đứng, chẳng có gì cả. Tôi nhìn mặt hồ hoảng hốt, có đám rêu đen như mái tóc người bị ai cắt ném xuống, trôi vật vờ trên mặt nước.

Quay lại lều, nhóm lửa, pha trà. Tôi ngẫm xem có quen ai tên Hồng mà hình vóc như thế không.

Nhớ mãi chẳng ra ai cả. Nhất là năm tôi 13 tuổi càng chẳng quen biết chị nào tên như thế.

Có tiếng sột soạt rất nhẹ như tiếng chân người đi trên lá khô, tôi vội mò tay xuống đáy balo để dưới gầm giường xếp, lấy khẩu súng ngắn mà thằng em bên Ba Lan mua cho dạo nọ. Phủ cái áo khoác lên tay cầm súng, tôi ra khỏi lều ngó quanh.

Chẳng có ai, chắc có con gì đi ăn đêm.

Tôi cất súng đi, chợt nhận ra mình đã hoảng mà không mở khoá an toàn, không kéo lên đạn. Lỡ mà có gì thì chẳng kịp đối phó. 

Tất nhiên chẳng ai ngủ được tiếp khi trải qua giấc mơ ở nơi hoang vắng một mình như vậy, tôi thức luôn đến sáng, đêm ấy mặt hồ yên lặng, trời không có gió, mọi thứ yên tĩnh. Đặc biệt là máy báo cá đụng dây không hề kêu một chút nào. Đêm trước máy báo liên tục khiến tôi không thể nào ngủ được, chúng tôi câu được 2 con đêm trước, để sổng 4 con. Cá đụng dây hay chạm mồi đến cả chục lần làm máy báo tín hiệu kêu liên tục.

Tôi ra ngồi nhìn đèn báo trên giá đặt hai chiếc cần câu, mong nó báo hiệu để xua đi những suy nghĩ ám ảnh vừa rồi. Nhìn mãi hoa mắt, tôi thấy hai đốm đèn báo hiệu như đôi mắt của người đang nhìn lại tôi.

4 giờ sáng thì anh bạn đi về nhà tắm trở lại, anh mang theo mấy túi lỉnh kỉnh, nói.

– Tao về tắm xong, lấy con gà trong tủ ra luộc , làm phở gà đây.

Chúng tôi lục đục soạn phở gà ăn, ăn xong uống trà, rồi xoay vào chuyện cá, tôi quên luôn giấc mơ trong đêm.

 Chiều hôm đó tôi về nhà, sắp ngủ thì giấc mơ hôm qua lại trở lại.

Thường thì giấc mơ liên quan đến gì đó mà mình suy nghĩ, không thể tự dưng đến được nhất là giấc mơ có tên người, có hình người.

Tôi nhớ ra là trong giấc mơ, tôi còn thấy một ngôi chùa.

Phải là những tình tiết tôi đã gặp hay nghe kể từ lúc nào, tôi chẳng nhớ.

Nhưng chùa ám ảnh tôi, chỉ có chùa Hương, nơi có đại đức Thích Minh Hiền trụ trì là ám ảnh tôi nhất trong mấy năm qua.

Tại sao ngôi chùa lại có trong giấc mơ gặp chị Hồng. Chị ấy đằng trước, ngôi chùa đằng sau tôi trong giấc mơ. Có gì liên kết với nhau ?

Người ta đồn đại đức Thích Minh Hiền ngoài là một nhà sư, ngài còn là một thầy pháp cao tay, biết vẽ Mạn Đà La, biết trấn ma, trừ tà.

Hay cô gái kia muốn nhờ tôi nói thầy giải giúp oan nghiệt gì ?

Chẳng phải, cô ấy biết tôi thì tất biết chuyện tôi đòi tiền đồng hồ của thầy không được, tôi chửi thầy không khác gì bà mất gà chửi bọn trộm gà. Sao mà nhờ tôi nói với thầy chuyện giúp được.

Ai đệ tử đại đức Thích Minh Hiền, làm ơn hỏi hộ tôi thầy có quen cô gái nào tên Hồng không ?

Tôi thì chỉ muốn nhận lại đồng hồ, hoặc tiền đồng hồ.

 Tôi thực sự sợ những chuyện mơ như này lắm. Nếu như đại đức trả tôi tiền, có lẽ tôi đã không bị ám ảnh bởi những ngôi chùa. Cứ mỗi lần đến ngôi chùa nào cúng Phật, tôi lại nghĩ đến đại đức Thích Minh Hiền đã quỵt tiền mua đồng hồ.

Trong lúc chờ thầy Thích Minh Hiền, tức Nguyễn Nam Sơn trả tiền, tôi phải đi tìm câu trả lời để giải mã giấc mơ của mình. Không giải được, còn vương vấn, còn mộng mị.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular