Võ Hồng Ly
19.07.2019
Cách đây mấy hôm, tình cờ tôi gặp một cô gái trẻ người nước ngoài khoảng hơn 20 tuổi đang ngồi thẫn thờ trước bậc tam cấp của một trung tâm thương mại. Thấy cô gái với khuôn mặt tái nhợt vẫn còn lộ vẻ bàng hoàng nhưng người dân chỉ đứng gần chỉ chỏ mà không hiểu cô muốn nói gì nên tôi lại gần hỏi thăm. Thì ra là cô gái vừa bị cướp giật mất túi xách trong đó có toàn bộ giấy tờ tuỳ thân, thẻ ngân hàng và số tiền mặt đem theo phòng khi có vấn đề với việc giao dịch ngân hàng. Vì đã mất điện thoại cùng sổ tay ghi chép cá nhân nên cô không biết địa chỉ khách sạn của mình để về. Cô đang đi vòng vòng tìm đồn công an xin trợ giúp mà không thấy…
Tôi liền đi cùng cô gái đến đồn công an gần nhất làm thủ tục khai báo bị cướp giật để cô làm lại giấy tờ về nước. Tôi đưa điện thoại của tôi cho cô dùng FB liên lạc với người thân trong gia đình để lấy lại mọi thông tin đã mất. Cô gái cho tôi biết cô vừa hoàn thành xong 5 năm đại học. Để tự thưởng cho mình, cô đã quyết định đi du lịch một mình 5 nước châu Á trong đó Việt Nam là điểm đến đầu tiên mơ ước của cô. Cô nói rằng cô cần đi và cần có thêm trải nghiệm để xác định được thật sự mình muốn gì trước khi học tiếp lên thạc sĩ.
Để biến giấc mơ thành hiện thực, ngoài một phần giúp đỡ của gia đình, cô gái trẻ đã phải làm thêm liên tục trong hai năm cuối cùng đại học để thực hiện hành trình dài ngày đầu tiên của cuộc đời mình. Và giờ thì tất cả đã tan biến… Vé máy bay và khách sạn của cả bốn nước còn lại đều đã được mua và thanh toán từ trước để có giá rẻ nhất nên bây giờ cô không thể hoàn đổi hay trả lại được nữa. Kế hoạch 5 tháng du lịch tại 5 nước châu Á đã kết thúc chỉ sau ba tuần tại Việt Nam. Giờ cô phải chờ toà lãnh sự của cô tại Sài Gòn cấp giấy thông hành để cô về nước. Vì biết cô không có bạn bè nào tại Sài Gòn trong khi chờ làm thủ tục về nước nên tôi đã đưa số điện thoại và email của tôi trong trường hợp cần thiết.
Đang ngồi ở văn phòng thì tôi nhận được điện thoại cô gọi từ phòng xuất nhập cảnh. Thì ra ngoài giấy thông hành, cô còn cần phải xin một thị thực xuất cảnh nhưng cô lại không biết thủ tục này phải bị mất thêm phí vì cô cứ nghĩ đã trả phí visa cho 30 ngày trước đó rồi… Hiện tại cô không còn đủ tiền để vừa trả phòng khách sạn cho đêm nay và vừa trả thêm phí visa xuất cảnh nữa…Nghe giọng cô gái tuyệt vọng như muốn khóc trong điện thoại nên tôi vội xin phép cấp trên cho vắng mặt một tiếng rồi sẽ quay lại làm bù giờ sau.
Khi tôi rời quầy làm thủ tục quay trở lại đưa cho cô tờ giấy hẹn lấy visa xuất cảnh thì cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên và đầm đìa nước mắt. Tôi động viên cô rằng chỉ còn chưa đầy 36h đồng hồ nữa là cô sẽ bình an trong vòng tay gia đình rồi. Chỉ kịp đưa cô về lại khách sạn là tôi phải quay trở về văn phòng làm việc. Trước khi đi, tôi đưa thêm cho cô một số tiền nhỏ để dằn túi trong những giờ cuối cùng ở lại Việt Nam và cũng để giúp cho cô đi taxi ra sân bay thay vì đi xe bus như cô dự tính. Cô kiên quyết không muốn nhận thêm gì nữa nhưng tôi đã nói nếu cô không nhận thì tôi sẽ giận vì tôi không muốn bất cứ rắc rối nào có thể xảy ra thêm với cô gái trẻ này nữa. Giả vờ nói cứng vậy thôi nhưng nếu phải bị rơi vào trường hợp của cô gái thì tôi cũng thật sự không biết mình sẽ làm gì ở tuổi 23, một mình nơi đất khách với hành trình đột ngột bị dang dở như vậy…
Chiều nay, khi đang làm việc tôi nhận được tiếng bíp báo có email đến. Thì ra là thư của cô gái trẻ thông báo đã về đến nơi và rất hạnh phúc khi tìm lại gia đình mình.
Trong email có một đoạn cô viết: “Bạn biết không, sau những điều tồi tệ đã xảy ra, tôi đã định sẽ không bao giờ quay trở lại Việt Nam, nơi có kẻ đã cướp đi hết tất cả những gì tôi có và đã phá hủy đi tất cả kế hoạch đầu đời mà tôi đã dồn mọi tâm sức bằng cách chăm chỉ làm việc để thực hiện nó trong vòng hai năm trời… Nhưng, chính bạn đã làm cho tôi thay đổi ý định này ! Chính bạn đã giúp tôi lấy lại được hình ảnh đẹp của Việt Nam và con người Việt Nam mà tôi đã tưởng tượng ra trước khi đến đất nước xinh đẹp này… Và, còn một điều cuối cùng mà tôi muốn bạn biết đó là tôi đã tìm thấy điều mình muốn trong lúc này rồi. Có lẽ tôi không cần phải đi thêm bốn đất nước nữa để được trải nghiệm và để nhận ra rằng cuộc sống là chia sẻ và để cho đi những điều mình có một cách vô điều kiện… Cảm ơn bạn về tất cả và nhất định tôi sẽ làm việc chăm chỉ để quay lại Việt Nam trong một ngày gần nhất !…” ❤️