Đỗ Cao Cường
Thú thực, nhiều lúc tôi cũng chả muốn viết lách gì, cứ lang thang, kiếm sống một mình, khỏi tranh luận với ai, đi đâu khỏi sợ kẻ thù chém giết sau lưng.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại, khi chết đi tiền không mang theo được, biết đâu những gì mình viết có thể ảnh hưởng tới cuộc đời của vài đứa cháu nhỏ, vậy cũng đã là hoàn thành sứ mệnh trong cuộc đời này rồi.
Và có lẽ, theo quan niệm của tôi thì cái nghề cao quý nhất trong xã hội hiện nay chưa chắc đã phải là nhà giáo, bác sĩ, quan tòa…, mà là cái nghề khai thông tư tưởng (các bạn trẻ Việt Nam hay gọi là thông não.)
Tôi tin rằng, nếu những giá trị tiến bộ lấn át dần những tư tưởng độc tài, bảo thủ, thì xã hội đó sẽ phát triển rất nhanh. Như hiểu được điều gì đó và tìm cách ngăn chặn, dự luật an ninh mạng mới ra đời.
Gần đây, có anh bạn xem bộ phim Chị Dậu và quả quyết, “đấy, thời nay sướng hơn thời xưa, bố tiên sư cái lũ phản động không biết cái gì, chỉ được cái nhao nhao, chó cắn theo bầy là giỏi!”
Kính thưa anh bạn trẻ!
Nếu anh bạn chỉ biết tự sướng, thì không biết bao giờ anh bạn mới có thể tìm cho mình một người bạn đời ưng ý… Khi so sánh, sao anh bạn không so sánh giữa Việt Nam đương đại với các nước trên thế giới, chứ có đời thuở nhà ai, anh bạn lại đi so sánh cái thời mặc quần với cái thời ăn lông ở lỗ bao giờ.
