Bạch Cúc
(Bỗng nhớ lời của một người bạn: “Những gì còn lại của Đà Lạt hôm nay, là do sự “bất khả” của Cộng Sản”, nghĩa là họ không đủ khả năng, chứ nếu đủ khả năng họ đã phá sạch!!! 😥)
Chỉ cách đây mấy tháng tôi còn thấy nó, một cây thông to lớn khỏe mạnh, xanh ngát và đứng kiêu hãnh bên lề lối mòn, toả bóng rợp mát trên con đường độc đạo dẫn vào lữ quán…
Ngày hôm nay trở lại, đi ngang qua nó, tôi kinh ngạc và thẫn thờ… Nó đã chết! Chết khô, chết từ gốc đến ngọn, chết trọn vẹn hình hài, chết mà vẫn giữ nguyên vẻ kiêu hãnh như ngày nó đang sống!
Lại gần chạm vào thông, tôi bần thần tự hỏi: tại sao nó chết? Tại sao một cây thông to khoẻ như nó lại chết: chết đau đớn, đơn độc, chơi vơi giữa bầu trời lồng lộng, chết lẻ loi giữa hàng chục cây thông với dáng vẻ bé nhỏ và có phần kém xinh đẹp hơn nó!
Đến gần và để tay mình chạm vào gốc thông, tôi thả trôi nỗi buồn đau và hẫng hụt của mình trong thinh lặng, tôi cố gắng lắng nghe, cố gắng cảm nhận tiếng nỉ non của hồn thông vương vất để có thể tìm câu trả lời…và tôi thấy: dưới chân thông là một vạt cà phê xanh ngát, chúng được người ta trồng sát bờ vực thoai thoải, ngay dưới bóng dáng kiêu hùng của thông!
Và tôi hiểu, tôi hiểu vì sao thông chết! Tôi hiểu cuộc sống cơ cực của người dân ở xứ xở này, tôi hiểu cái bản sắc văn hoá “phá hoại để tồn tại” đã giết chết thông! Thì ra, có thể người ta cần ánh nắng cho vạt cà phê, người ta buộc phải tìm cách giết thông chỉ vì bóng mát của nó. Nó phải chết vì sự hùng dũng xinh đẹp tươi xanh của nó đã che phủ vạt cà phê, nó đã khiến cuộc sống mưu sinh của người tận dụng miếng đất dưới chân đồi thông bị đe doạ.
Mới đây, theo chân những người đi “săn đất” ở Đà Lạt và tới Lạc Dương, tôi hiểu vì sao người ta lại tận diệt thông bằng mọi giá và mọi cách. Bất cứ mảnh đất nào còn sót lại vài cây thông: người ta đục lỗ và đổ hóa chất vào đó hoặc đốt gốc. Thông cứ thế mà rụng lá, khô cành và chết tức tưởi chỉ vì người ta tham vài mét vuông đất. Vài mét vuông có thể trồng được vài cây cà phê, vài mét vuông có thể sinh lợi ra tiền. Diệt thông là để lấn đất. Còn cây thông, nó được xem là vô giá trị và là thứ cản trở con người ta toan tính nhét thêm cho đầy túi!
Một vài người dân bán đất đã phá lên cười ngạc nhiên khi thấy tôi ôm thông, tôi run rẩy và năn nỉ họ đừng chặt phá nó. Họ nhìn tôi như nhìn một con khùng, một đứa dở hơi bơi ngửa. Họ bảo: lần đầu tiên thấy có người xót xa ôm thông. Còn dân ở đây, thấy thông là thấy ghét, triệt phá nó còn không xong, đau xót gì???
Tôi phải rời Đà Lạt – Lạc Dương trở về #Bachcuchomestay của mình. Phải giã biệt thông trong nghẹn ngào và chua xót! Tôi biết, những hy vọng của mình đã hoàn toàn là vô vọng. Rồi đây, chắc chắn tới một ngày chúng ta chẳng còn nhìn thấy rừng thông nữa!
Ai đã đẩy cả rừng thông Đà Lạt, Lạc Dương vào chỗ tử?
Ai đã cướp mất chút bình an còn sót lại trong tôi?
Khoé mắt ôi sao bỗng cay xè: đời thông…và…đời tôi!