Báo Văn Nghệ số 50 ra ngày 16-12-2017, các trang 19-20-21 có đăng truyện ngắn “Bắt đầu và Kết thúc” của Trần Quỳnh Nga.
Truyện ngắn này có đề cập đến các nhân vật lịch sử Trần Ích Tắc, An Tư, Thoát Hoan. Về Trần Ích Tắc thì là “một kẻ vì nước, mà hy sinh cả tiền tài, danh vọng và thân phận của mình để làm một kẻ nội gián”. Còn công chúa An Tư thì che chở cho Thoát Hoan để cùng Thoát Hoan trốn về nước.
Hình ảnh kẻ “bán nước cầu vinh” Trần Ích Tắc đã được ngợi ca: thông minh, giỏi giang, vì xã tắc..
Tướng xâm lược Thoát Hoan được tả như bậc anh hùng tráng kiệt, hào hoa và..dễ mến (?)
Công chúa An Tư thì “tình nguyện” múa bài múa cổ truyền..Mông Cổ, biểu diễn cho ..”chàng”..Thoát Hoan thưởng ngoạn (!)
Em “nhà văn” Quỳnh Nga đang muốn “giải” điều gì ? chẳng “giải” gì cả ngoài mượn giấc mơ của An Tư và lời của Thoát Hoan “giải oan” cho kẻ bán nước cầu vinh. Cả sử Việt lẫn sử Nguyên đều khẳng định Trần Ích Tắc đều vì muốn làm vua mà mang cả gia quyến theo giặc, sau khi thất bại vẫn theo giặc và giữ danh hiệu An Nam quốc vương bù nhìn. Oan gì mà phải giải?
Cây bút “gạo cội”, tên tuổi trong nền sử học VN, Giáo Sư Trần Đình Sử nhận định :
” TRẦN ÍCH TẮC LÀ TỘI NHÂN CỦA LỊCH SỬ, LÀ BIỂU TƯỢNG CÕNG RẮN CẮN GÀ NHÀ, BÁN NƯỚC CẦU VINH, THOẠT HOAN LÀ KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC, NÊU TÊN TRONG LỊCH SỬ. Có lí do gì để phiên án, lật lại bản án lịch sử, biến kẻ tội đồ thành người yêu nước, biến kẻ thù thành kẻ mạnh mẽ đáng yêu?
Trước đây tôi có viết, nếu nước ta trở thành một khu tự trị của Trung Quốc thì tên nước bị xoá, lịch sử Việt Nam sẽ được viết lại. Bọn bán nước được viết thành anh hùng, Lẽ nào tiên đoán của tôi đã ứng nghiệm?! “.
Nhà văn Trần Bảo Hưng, viết trên Báo Đại Đoàn kết số ra 13/01/2018 có đoạn :
“Tôi không nói đến sự yếu kém của tác giả khi hành văn, khi xây dựng các hình tượng nhân vật, mà chỉ nói đến sự lú lẫn, bệnh hoạn của người viết khi nhìn nhận lịch sử. Tôi cũng không quy kết lập trường, quan điểm của tác giả, bởi có khi người viết chỉ muốn nói khác đi, nói ngược lại với những gì đã quá quen thuộc. Làm mới, làm khác nhưng không được sai lầm, không được bôi nhọ lịch sử. Ở đây tác giả đã phạm phải sai lầm chết người này.
Điều nghiêm trọng hơn, là tác giả đã vô tình đi ngược lại tâm thức của dân tộc, điều đã trở thành thiêng liêng trong trái tim người Việt bao đời. Và điều đáng trách là Ban biên tập báo Văn nghệ có thể đã đọc không kỹ để lọt một truyện ngắn không đáng được in trên một tờ báo của một hội nghề nghiệp như Hội Nhà văn Việt Nam “.
Trần Quỳnh Nga, sjnh 1981, quê Hà Tĩnh. Cô gái 37 tuổi là cây bút trẻ đầy tài năng, hay chỉ là phường gái gú, theo chân bọn “Hán nô” quyết tâm “xâm lược” văn đàn ?