Dạo này tôi nhận được nhiều lời khuyên là đừng cực đoan, phải chừng mực, phải nọ, phải kia.
Cảm ơn nhé. Tôi là một người rất chừng mực và chính bọn an ninh GIOIBO đã phát cái lệnh truy nã đặc biệt với tôi như thể tôi là một tội phạm nguy hiểm khiến tôi vứt bỏ hết mấy cái “chừng mực” ấy đi.
Tôi chừng mực suốt từ năm 2000 khi làm cho các hãng thông tấn nước ngoài ở Việt Nam, khi tôi phải làm việc với A25, PA25, A35, PA35, P37, PA37, quận, phường… hết sức thân thiện, hết sức hợp tác, rất mềm mại nhưng bọn chúng tráo trở, mất dạy bỗng một ngày triệu tập, kiến nghị khởi tố, cấm xuất cảnh và sau hơn một năm bào chữa cho mình với đầy đủ những công việc được đưa ra trước công luận thì chúng chẳng những không thấy được vấn đề mà tiếp tục leo thang truy nã đặc biệt với tôi.
Vậy các vị hãy cứ từ tốn, cứ chừng mực, tôi nhường cho các vị những đức tính ấy. Tôi không chừng mực và từ tốn ở thời điểm này, trừ khi chúng xin lỗi tôi mà với tính kiêu ngạo cộng sản, điều ấy không bao giờ xảy ra.
Phải là người trong tâm bão, phải đối phó, phải bảo vệ sinh mạng của mình, phải dọn hàng binh đoàn BODO cho sạch sẽ trang Facebook thì các bạn mới hiểu tại sao tôi không “chừng mực” hay “từ tốn”.
Mà các bạn khuyên sai người, trước khi khuyên thì phải tự hỏi mình có phải là bậc thày trong lĩnh vực mình đang khuyên người không? Người được khuyên có muốn nghe lời “vàng ngọc” của các bạn không.
Các bạn muốn tôi thành một vị thánh, miệng vẫn cười tươi như hoa, tâm bình thản khi bị chúng sỉ nhục, truy sát, đảo lộn cuộc sống của gia đình tôi? Các bạn có đòi hỏi quá nhiều không?
Tôi nhớ chuyện cười thằng điều tra viên Nguyễn Đức Hải khi đưa cái giấy cấm xuất cảnh ra thì doạ: “Nếu anh lộ thông tin này ra thì anh chịu trách nhiệm.”
Tôi cười thầm, vậy cứ để chúng mày bắt, tra tấn, hành hạ và cứ phải cắn răng chịu? Mày làm láo, tao phải phơi bày cái láo của mày trước công luận, để công luận phán xét. Sao tao phải im lặng?
Mà chúng nó chơi đúng người quá. Một phóng viên mấy chục năm trong nghề, bạn bè phóng viên quốc tế đông đảo, tiếng Anh dùng nhiều hơn tiếng Việt, viết nhanh như chảo chớp, lúc cần thì có thể biến thành một chiến binh lấy cái chết làm bạn, một người luôn dạy trò sự chính trực và bênh vực người yếu thế.
Câu chuyện này ngày càng trở nên thú vị hơn. Nhớ là tôi càng sống thì chữ SỢ càng biến sạch trong tôi.
Đoàn Bảo Châu
22/ 8/ 2025
AM I EXTREME?
Lately, I’ve received a lot of advice telling me not to be extreme, to be moderate, to do this, to do that.
Thank you for that. I’ve always been a very moderate person, but it was the GIOIBO security forces who issued a special wanted order against me, treating me like a dangerous criminal, which made me throw all that “moderation” out the window.
I was moderate from 2000 when I worked for foreign news agencies in Vietnam, collaborating with A25, PA25, A35, PA35, P37, PA37, district offices, wards—always friendly, cooperative, and flexible. But they turned deceitful and shameless, suddenly summoning me, proposing prosecution, banning me from leaving the country. After more than a year of defending myself with all the work I presented to the public, they not only failed to see the issue but escalated it with a special wanted notice against me.
So, feel free to be moderate and patient—I’ll leave those virtues to you. I’m neither moderate nor patient at this point, unless they apologize to me, which, with their communist arrogance, will never happen.
You only understand why I’m not “moderate” or “patient” if you’ve been in the eye of the storm, had to confront it, protect your own life, and clean up a battalion of BODO trolls from your Facebook page.
But you’re advising the wrong person. Before giving advice, ask yourself: Are you a master in the field you’re advising on? Does the person you’re advising even want to hear your “golden words”?
Do you want me to become a saint, still smiling like a flower, keeping a calm mind while they insult me, hunt me down, and turn my family’s life upside down? Aren’t you asking for too much?
I recall the funny moment when investigator Nguyễn Đức Hải handed me the exit ban notice and threatened, “If you leak this information, you’ll be held responsible.”
I smirked to myself. So, should I just let them arrest, torture, and abuse me while gritting my teeth in silence? You act dishonestly, and I’ll expose your dishonesty to the public for them to judge. Why should I stay quiet?
And they’ve picked the right target. A journalist with decades of experience, with a wide network of international journalist friends, using English more than Vietnamese, writing at lightning speed, and when needed, transforming into a warrior who befriends death—a person who always teaches their students integrity and defends the vulnerable.
This story is getting more interesting by the day. Remember, the more I live, the more the word “FEAR” vanishes from me.
Đoàn Bảo Châu
August 22, 2025