khẽ nghiêng vai đã trăm năm
sông thời gian mãi giá băng lạnh lùng
nông sâu chưa kịp tấc lòng
đêm qua trời đã lập đông vội vàng
**
bước quay tình vẫn vương mang
tim đau khua nhịp ngổn ngang tiếp mùa
áo cơm cơn bão giông lùa
bể dâu giết gọn người vừa hồn nhiên**
dấu phai sót một chút riêng
mai đây về núi bên triền xôn xao
có ai hát tiếng vút cao
rằng môi chưa kịp nhẽ nào quên tên
sông thời gian mãi giá băng lạnh lùng
nông sâu chưa kịp tấc lòng
đêm qua trời đã lập đông vội vàng
**
bước quay tình vẫn vương mang
tim đau khua nhịp ngổn ngang tiếp mùa
áo cơm cơn bão giông lùa
bể dâu giết gọn người vừa hồn nhiên**
dấu phai sót một chút riêng
mai đây về núi bên triền xôn xao
có ai hát tiếng vút cao
rằng môi chưa kịp nhẽ nào quên tên
**
dẫu xa nhưng biết còn bên
cho nương náu nốt chênh vênh nẻo trần
đường vời vợi quá đôi chân
kịp không lời hẹn trong ngần bến trăng
**
vừa nghiêng vai đã trăm năm… .

More text pieces like this would create the web better.