Christine Nguyen 19.09.2019
Nhiều tuần liền Jane phải nói dối mẹ khi tham gia biểu tình – vờ bỏ vài quyển sách để ra vẻ ba lô căng phồng không phải là do chứa trang bị biểu tình – cho đến khi sự khác biệt tư tưởng giữa hai mẹ con lớn đến nỗi Jane phải ra khỏi nhà.
Hàng triệu người xuống đường tuần hành liên miên để phản đối quyền tự do bị vi phạm dưới sự cai trị của Bắc Kinh hơn trăm ngày qua, Jane với mẹ cũng cãi nhau ngày càng căng bởi mẹ cô chống đối gay gắt phong trào ủng hộ dân chủ.
Cuối cùng thì giữa hai mẹ con là một hố thẳm không thể vượt qua.
Jane năm nay mới 24 tuổi, nhỏ nhẹ nói: “Sau mỗi lần như thế thì bà ấy không nói chuyện với tôi cả tuần. Căn hộ ở Hong Kong nhỏ lắm mà hai mẹ con chỉ cách nhau bằng một bức tường, nên thôi, tôi ra khỏi nhà vậy.”
Đây là một đòn đánh nặng nề vào tình cảm vì Jane là con độc nhất của mẹ đơn thân.
“Mẹ con tôi sống với nhau đến giờ, chỉ có tôi và mẹ, nhưng mẹ đã không đứng bên cạnh tôi. Tôi thấy thật bất lực.”
Jane tự nhận chỉ là người tham gia đấu tranh vừa phải chứ không xông lên tuyến đầu chiến đấu với cảnh sát hay sử dụng bạo lực.
Mặc dù Jane đã cố gắng giải thích rằng mục tiêu của phong trào đấu tranh là giành dân chủ cho Hong Kong nhưng mẹ cô vẫn giả điếc. “Bà ấy luôn tin vào giọng điệu của Khựa lục địa, bà ấy tin rằng người biểu tình nhận tiền các thế lực nước ngoài và rằng tất cả người biểu tình đều là lũ côn đồ. Bà ấy chẳng bao giờ tin tôi cả.”
Giới trẻ nổi giận.
Ba tháng liền, giới trẻ Hong Kong tràn ngập trong những cuộc biểu tình đòi dân chủ khổng lồ đôi khi dữ dội dưới chế độ bán tự trị.
Được châm ngòi từ cuộc chống đối luật dẫn độ nay đã bị hủy bỏ, các cuộc biểu tình phản kháng phát triển thành phong trào đòi dân chủ, tự do và đòi hỏi cảnh sát phải chịu trách nhiệm về hành vi lạm quyền.
Phong trào biểu tình hôm nay còn là biểu hiện của sự giận dữ được dồn nén từ việc Bắc Kinh leo thang kiểm soát Hong Kong và không nhượng bộ những cuộc biểu tình đòi dân chủ của giới trẻ hồi năm 2014.
Các nghiên cứu cho thấy phân nửa người biểu tình Hong Kong ở độ tuổi từ 20 đến 30, trong đó có đến 77% đã có bằng cấp.
Thăm dò thường xuyên của trường Đại học Tổng hợp Hong Kong cho thấy chỉ có khoảng 27% dân cư Hong Kong “tự hào” khi thành công dân Khựa, trong đó độ tuổi từ 18 đến 29 chỉ chiếm có 10%.
Nhúm người được xem là cư dân Hong Kong thi thoảng tụ tập vẫy cờ Khựa ủng hộ Bắc Kinh đa phần là lũ già hai thứ tóc.
Phong trào đấu tranh dân chủ lan rộng ra mọi lứa tuổi và thế hệ – ngay cả những “mái đầu muối tiêu” cũng đã cùng tổ chức tuần hành ủng hộ thế hệ trẻ. Tuy vậy, thế hệ trẻ Hong Kong thường bất hòa tư tưởng với bố mẹ và các thân bằng quyến thuộc lớn tuổi khi những người này thuộc thành phần nghĩ rằng Hong Kong luôn thịnh vượng từ khi trở về với lục địa năm 1997 – hoặc sợ rằng bọn lãnh đạo độc tài Bắc Kinh sẽ thẳng tay nếu cuộc biểu tình ác liệt lên.
“Họ hăm dọa tôi”.
Với nhiều bạn trẻ tham gia biểu tình, cuộc chiến ngoài đường phố vẫn tiếp tục theo đuổi đến bữa ăn trong gia đình.
Chris vừa tốt nghiệp và bắt đầu làm trong ngành tài chính ở một ngân hàng hàng đầu kể: “Đầu tiên, chúng tôi ăn trong im lặng. Nhưng giờ tình hình căng thẳng đến nỗi tôi chỉ mò về nhà khi phụ huynh đi ngủ. Tôi nghĩ là do giáo dục thôi. Cha mẹ tôi trưởng thành trong nền giáo dục của Khựa nên không được dạy về tự do và dân chủ.”
Cha mẹ của Chris “đi lậu” vào Hong Kong trong thập niên 1990 để mong kiếm sống tốt hơn. “Điều cha mẹ tôi mong muốn là ổn định và kinh tế thịnh vượng. Nhưng điều tôi muốn còn hơn thế nữa và tôi đang đấu tranh để có được,” Chris nói và mô tả cuộc sống trong gia đình của mình chuyển từ bình thường sang xung đột “có ta không nó” như thế nào.
Bằng giọng run run, Chris không che giấu cảm giác mệt mỏi và chán nản. “Tôi không thể nói mấy chuyện này với đồng nghiệp vì tôi không tin tưởng họ, tôi cũng không thể nói với cha mẹ ở nhà mà không bị mắng chửi, nên tôi thường tỏ ra khá thất vọng.”
Julia, một sinh viên 19 tuổi thì ngạc nhiên về những tranh luận trong nhà. “Tôi không biết chúng tôi đã thay đổi thế nào từ mùa hè này.” Julia kể cha mẹ cô không biết rằng cô phải đối đầu với bạo lực của cảnh sát trên tuyến đầu.
Sau những tranh cãi bùng nổ khi Julia trở về nhà từ đoàn biểu tình thì cha mẹ đã dọa sẽ không cho tiền cô nữa. “Cha mẹ đã đe dọa tôi. Cuối cùng thì tôi vứt thẻ tín dụng đi và nói dối đủ chuyện cho lành”. Nay Julia vừa học vừa làm việc bán thời gian.
Trong khi đó, Jane đang ở nhờ nhà một bạn gái có cha mẹ phản đối phong trào đấu tranh nhưng may mắn là mọi người đã có một thỏa hiệp miễn cưỡng để cùng sống chung. “Chúng tôi không bao giờ nói về phong trào mà chủ yếu toàn nói về mấy con mèo,” Jane đùa.
“Nhưng tôi có thể cảm nhận rằng không khí như vậy thì rất là mong manh.”
————————-
Bài dịch đến đây là hết.
Các bạn Annam thiện lành,
Sẽ không có hàng triệu triệu người Hong Kong xuống đường bền bỉ trong hơn 100 ngày qua nếu đa số cha mẹ là những loại người được nhắc đến trong bài này.
Nếu các bạn có con cái tham gia phong trào đấu tranh đòi dân chủ, đòi tự do, đòi quyền làm người, các bạn sẽ làm gì?
Các bạn sẽ gây xung đột, lớn tiếng mắng chửi, cấm cản, cắt tiền của con cái chỉ nhằm để giữ con ở nhà? Các bạn sẽ vẫn để con cái tham gia phong trào và ở nhà cầu trời khấn phật lạy tổ tiên cho súng đạn bạo lực chừa con mình ra? Các bạn xách túi cứu thương chạy theo sau đít sắp nhỏ để băng bó và động viên chúng tiến lên? Các bạn sẽ hòa mình vào với phong trào đấu tranh của con cái, tự coi mình là một thành viên đầy trách nhiệm và đóng góp sức lực trí tuệ tiền bạc vật chất cho phong trào?
Sự chọn lựa của các bạn sẽ tạo ra một xã hội cho chính con cái các bạn.
#StandWithHongKong
_______
Nguồn: Hong Kong Free Press, còn HKFP thì chôm lại của AFP.
Copy từ FB chị Christine Nguyen./.