Lê Vi
Đêm chưa ngủ mà nghe mình vời vợi
nghe cô đơn đến tận đáy cuộc người
vét cạn lòng sao vẫn thấy chơi vơi
ừ sao thế… đêm thở dài trăn trở
Mong manh quá đêm gọi đời nín thở
lại mênh mang bên góc phố thì thầm
khói thuốc nào cuộn giấc ngủ thanh âm
xa xót thế cõi nhân gian mê mị
Ta chợt thấy như người điên mất trí
chìm trong thơ mà nhặt nỗi ưu phiền
góp thời gian hong lại giấc đông miên
kinh cong mãi mà đêm tàn – nguyệt tận
Đong mãi gió vẫn chưa đầy thân phận
đợi hanh hao đợi như kẻ mê cuồng
đêm giật mình tóc đã trắng qua truông
cười nhân thế lại thấy mình chợt khóc
Chỉ thật là… đêm lại quá đầy sương
P/S:
Đêm chờ ngủ cho một chuyến đi