1. Vợ – thời trai trẻ hài hước và bỡ ngỡ
Vợ là sinh vật kì lạ nhất vũ trụ.
Ban ngày gọi điện nhắc: “Anh nhớ ăn trưa đủ chất nhé”, nhưng vừa thấy chồng ăn thì bảo: “Anh ăn gì bổ béo thế, lại mỡ máu thì đừng trách”.
Vợ là cái đồng hồ sinh học chính xác đến đáng sợ. Chồng đi đâu về muộn một phút, vợ biết. Im lặng bất thường năm phút- không qua nổi mắt vợ. Chỉ thoáng cười vu vơ khi nhắn tin, vợ biết ngay là đang nhớ ai đó – xác suất ít nhất 80%.
Mũi vợ thính hơn mũi… à mà thôi, không nên xúc phạm vật nuôi. Đừng bao giờ để mùi nước hoa lạ vương trên áo- đó là lý do thỉnh thoảng các ông chồng lại lảo đảo về nhà, sặc sụa mùi bia rượu. Chỉ để át đi mùi lạ.
Vợ là nhà phê bình nghệ thuật chuyên nghiệp. Bộ đồ mặc hôm cưới vợ bảo: đẹp trai lắm, nhưng năm thứ hai thì thành “trông quê một cục”.
Anh mua áo mới, vợ bảo “Tốn tiền”. Anh không mua, vợ bảo “Đàn ông gì mà búi xùi, chẳng biết chăm sóc bản thân”.
Vợ là người biến căn nhà thành tổ ấm.
Anh có thể kiếm tiền, sửa bóng đèn, lái xe, thông cống… nhưng sẽ chẳng bao giờ tự thắp sáng nổi cảm giác “có chỗ để quay về” nếu không có vợ.
Vợ là… phần thưởng anh tưởng mình xứng đáng nhận, và là may mắn mà nhiều năm sau mới biết mình thật sự có.
2. Vợ – chua cay, thất bại, và thói đời hôn nhân
Vợ là tổng đài 1080 của đời tôi. Hỏi gì cũng trả lời, không hỏi cũng trả lời, và đặc biệt là không bao giờ tắt máy.
Vợ là công an khu vực. Tôi đi đâu, với ai, làm gì, về lúc nào- tất cả phải khai báo. Khai sai thì truy nã, khai đúng mà vợ không vui- vẫn bị lập biên bản.
Vợ là ngân hàng một chiều. Lương tôi gửi vào, phí duy trì là… toàn bộ cuộc đời. Cuối tháng xin rút ra một ít uống cà phê thì phải ghi rõ mục đích, kèm bản cam kết không dùng vào việc xấu.
Vợ là nhà triết học tàn nhẫn. Tôi hỏi: “Hôm nay ăn gì?” – vợ đáp “Ăn gì cũng được”.
Tôi nấu mì gói, vợ nhìn tôi như thể vừa cưới nhầm người.
Vợ là cái gương soi thất bại. Tôi xin đi câu cá cuối tuần, vợ đáp: “Anh còn chưa câu nổi hạnh phúc cho vợ con, câu cá làm gì?”. Tôi lặng im, bỏ luôn giấc mơ cần câu.
Vợ là lý do tôi ra quán bia, nhưng vừa uống xong ly đầu, tôi đã nhớ tiếng dép loẹt quẹt ở nhà.
Chửi vợ xong vẫn về – đàn ông là thế, thất bại nhưng chung thủy – kiểu gà què ăn quẩn cối xay.
3. Vợ – rượu khuya và tuổi già hối hận
Vợ là tiếng càu nhàu mà ngày xưa nghe là phát cáu.
Giờ ngồi một mình trong căn bếp vắng, tôi ước được nghe lại.
Vợ là người biết trước cả tâm trạng của tôi.
Chưa kịp ốm, vợ đã hỏi: “Anh mệt à?”.
Chưa kịp buồn, vợ đã bảo: “Đừng nghĩ nhiều, mai sẽ ổn thôi”.
Còn tôi, bao năm chỉ biết càm ràm, chẳng kịp nói một lời cảm ơn.
Vợ là tấm gương của tuổi già.
Mỗi sợi tóc bạc của vợ như chiếc kim găm vào năm tháng của tôi.
Một hôm, tôi hỏi: “Em có hối hận lấy anh không?”.
Vợ cười: “Giờ hối hận thì cũng muộn rồi”.
Tôi cũng cười, nhưng tối về quay mặt vào tường, nước mắt rơi lặng lẽ.
Vợ là sự bất công ngọt ngào của đời đàn ông.
Than vãn cả đời, nhưng đến cuối cùng, thứ duy nhất còn bên mình vẫn là người đàn bà cũ kỹ ấy.
4. Vợ – khi chỉ còn trong ký ức
Vợ là tiếng dép mà giờ tôi chỉ còn nghe trong đầu.
Ngày xưa tôi sợ vợ lải nhải.
Giờ, sự im lặng này khiến tôi thấy mình như rơi vào vực.
Vợ là người khiến tôi từng muốn bỏ đi.
Giờ, tôi ra nghĩa trang, ngồi nói chuyện đủ thứ mà chẳng ai trả lời.
Hóa ra điều đáng sợ nhất không phải vợ mắng, mà là vợ im lặng mãi mãi.
Vợ là cuốn từ điển sống.
Ngày xưa, quên gì chỉ cần quay sang hỏi.
Giờ quên một cái tên, nước mắt trào ra mà chẳng ai nhắc giùm.
Vợ là tất cả những gì tôi đã không biết trân trọng khi còn trẻ, là khoảng trống mà cả phần đời còn lại không gì lấp nổi.
Nếu ai hỏi: “Vợ là gì?”,
tôi sẽ chỉ vào khoảng giường trống bên cạnh và nói khẽ:
“Vợ là điều duy nhất tôi nhớ đến khi không còn gì để mất.”
-/-
Cụ Ka
Viết hộ một cụ ông, trước mộ vợ.