Chuyện khó tin. Tên bộ phim truyền hình chiếu trên Netflix, dựa trên vụ việc có thật xảy ra tại Mỹ. Chuyện thế nào mà khó tin đến vậy?
Thế này. Có kẻ bịt mặt đột nhập vào phòng cô gái trẻ, hiếp dâm cô suốt đêm với nhiều tình tiết kỳ lạ. Sau khi hắn rời đi, cô gái báo cảnh sát. Rồi cô phải thuật lại chi tiết cái đêm quỷ ấy với bao nhiêu là người, từ cảnh sát hiện trường, bác sĩ, bạn thân, bố mẹ nuôi cho tới hai thanh tra đến vào hai lúc khác nhau hỏi các câu hỏi đầy nghi vấn. Trong tâm trạng đau đớn và hoảng loạn, một vài chi tiết cô kể cho người này không trùng khớp với người kia. Mấy ngày sau, cô hoàn toàn kiệt sức. Trước thái độ nghi ngờ của mọi người, cô nói: ừ, tôi bịa ra đấy, tôi chẳng bị ai hiếp cả. Thanh tra khép lại hồ sơ, không nhập dữ liệu vụ việc. Cô bị mất việc, bị bạn bè xa lánh, bị kiện ra tòa, sống không bằng chết. Rồi nhiều vụ báo cáo hiếp dâm với tình tiết tương tự xảy ra tại các địa điểm khác. Hai thanh tra nữ từ hai sở cảnh sát kết hợp điều tra mà không hề biết vụ việc cô gái đầu tiên vì không có dữ liệu trên hệ thống. Qua truyền thông, bố mẹ nuôi cô gái nhận ra sự tương đồng, họ gặng hỏi cô gái nhưng cô vẫn quả quyết mình bịa chuyện. Một ngày hai nữ thanh tra cũng biết chuyện cô gái và tìm gặp, cô vẫn khăng khăng tôi nói dối tôi nói dối. Cuối cùng kẻ có tội bị bắt, người ta tìm thấy hình ảnh cô gái bị trói tay bị hiếp với ghi chú là nạn nhân đầu tiên trong máy tính của kẻ thủ ác. Cuối cùng cô cũng đã nói được, khóc được, cười được, nhận số tiền bồi thường rồi lái xe đi xa, xa thật xa khỏi vùng đất ớn lạnh nghi ngờ.
Tôi nghĩ mình không cần phải dùng từ ngữ mạnh mẽ hay triết lý này kia để liên kết câu chuyện trên với chuyện cùa chị Dạ Thảo Phương (hay hoa khôi N.H). Phải, thái độ của người đời có thể khiến nan nhận tự chối bỏ sự thật, chối bỏ nỗi đau của mình. Chỉ muốn im lặng, chỉ còn im lặng, chỉ im lặng mới là bạn ta. Có người im lặng đến lúc xuống mồ. Có người bỗng một ngày nào đó vỡ ra trào lên. Và người đời nhao nhác: tại sao lại là thời điểm này, tại sao 23 năm mới tố, phải chăng PR, phải chăng phe phái, tha thứ đi khơi lại làm gì cho nhục… Làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Cưỡng dâm cũng chỉ là trêu thôi mà, cứ làm quá lên. Người đời thường khó tin chuyện khó tin.
Phương và An từng yêu nhau? Cứ giả định thế đi., cho vừa lòng “phe bên ấy”. Tại sao chị không kể sự thật? Thiên hạ đang truy vấn, đang lấy đó làm cái cớ phản bác, bỉ bôi Phương. Cho tôi hỏi, đối với các vị, yêu và hiếp có quan hệ ruột thịt với nhau ư? Có thể vì sợ suy nghĩ “đặc thù” này của các vị mà Phương không dám kể hết những điều các vị muốn nghe. Đặc thù vợ là sở hữu của chồng. Trông thấy một gã đang đánh vợ, người ta chép miệng: chuyện vợ chồng ấy mà, gọi công an làm gì! “Nếu nó là con tôi, tôi đánh gãy tay”. Vâng, là con tôi, của tôi, tôi có quyền đánh. Vậy Phương là người yêu, An đè Phương đâu cần hỏi ý ai. Các vị đang còm tràn mạng xã hội thế nhỉ. Phương thông minh và nhạy cảm, chị ấy biết trước các vị sẽ nói gì nên sợ. Chưa kể nếu có yêu nhau thì cũng đã qua, trước lúc xảy ra cưỡng hiếp – bạo hành.
Hãy đọc một cách tử tế những giãi bày của Dạ Thảo Phương, để hiểu chị mong muốn gì khi công khai câu chuyện buồn thảm của mình. Chị mong các cô gái khác không phải chịu đựng sự thống khổ như mình mà hãy lên tiếng nếu bị xâm hại. Nhưng phản ứng của các vị, thay vì đứng vào vị trí của người tố cáo để thấu hiểu, thay vì vun đắp cho mong muốn tốt đẹp của chị lớn cao lớn nhanh để giúp em giúp con giúp cháu chúng ta, các vị lại leo lên chiếc ghế quan tòa quỷ để phán xét phán xét và phán xét. Em nào, cháu nào, con nào của các vị còn dám lên tiếng nếu chẳng may gặp chuyện đau thương?
Hãy ngồi xuống, giãn cơ mặt, trút đi con này lăng loàn con kia gian trá, nở óc mình ra mà ráp nối các thông tin rồi suy luận. Tôi không thân Phương nhưng biết chị đang có một gia đình hạnh phúc với chồng tài con khỏe cả nhà thương nhau. Chồng Phương biết chuyện buồn của chị từ lúc mới yêu. Không tự nhiên chị tự mình rứt đứt chỉ khâu, bày ra vết thương sâu hoắm mà bác sĩ thời gian khâu đi khâu lại suốt 23 năm vẫn chưa liền. Đừng nói chị đang PR. PR cái gì? Thơ ư? Không cần. Những vì sao vẫn đã và đang đổ lấp lánh xuống thơ Phương. Trả thù ư? Nhìn vào mắt Phương đi, đọc thơ Phương đi, sẽ tìm thấy trả lời. Con sóng đến lúc phải tràn bờ.
Thật buồn, vài tuần trước tôi nghe có người khen rằng từ khi Lương Ngọc An phụ trách tờ Văn Nghệ, tình hình có vẻ thoáng hơn. Tôi thoáng mừng. Và giờ tôi ngồi viết những dòng này. Xin lỗi Lương Ngọc An, bằng suy đoán, bằng linh cảm, tôi tin Dạ Thảo Phương.
Ps: Chị Phương vừa nhắn cho tôi khẳng định rằng chị chưa bao giờ yêu Lương Ngọc An. Tôi tin chị. Nên những giả định trên vẫn chỉ là giả đinh, một cách “nói chuyện” với các vị đang cho rằng Dạ Thảo Phương trả thù.
Đỗ Hoàng Diệu
————————

Proof blog you procure here.. It’s intricate to on elevated quality writing like yours these days. I justifiably comprehend individuals like you! Go through care!!