(Tác giả: Đàm Ngọc Tuyên)
Cơn mưa bất chợt của những buổi chiều đầu hạ ào ạt trút nước, như muốn cuốn trôi đi hết, xóa nhòa tất thảy nóng bức, ưu phiền nhân thế. Từng hạt mưa to nặng quất ngược vào mặt người phụ nữ trẻ, đẹp và sang trọng. Rát buốt.
Mặc kệ. Cô vẫn đứng bất động nhìn về bước chân khó nhọc của anh đang khuất dần, khuất dần phía xa. Cả cô và anh đều ướt sũng. Mặc kệ. Son phấn nhạt nhòa, cô vẫn đứng như vậy. Rồi cô bật khóc thành tiếng. Nước mắt người phụ nữ chỉ vừa tràn đến khóe mi, chực lăn ra ngoài, thì rất nhanh những giọt lệ nóng hổi ấy được hòa quyện cùng nước mưa lạnh ngắt. Mặn đắng. “…Mưa ngày xưa mưa trên đường phố. Mưa vô tình làm ướt áo ai…”
…..

Anh và cô, ngày xưa là đôi bạn học cùng trường chung lớp thời sinh viên. Cả hai người đều là dân tỉnh lẻ, gia cảnh nghèo như nhau. Hành trang đến Sài Gòn với quyết tâm vượt khó, nuôi hy vọng một ngày công thành danh toại, áo gấm về làng. Những ngày đầu khó khăn, nơi đất khách quê người, xa nhà mọi thứ đều lạ lẫm và bỡ ngở, anh luôn bên cô động viên, an ủi, sẻ chia.
Có những ngày Sài Gòn mưa, anh đèo cô bằng chiếc xe đạp cà tàng luôn tuột xích, cùng nhau đi phục vụ tiệc cưới, để kiếm một khoản tiền ít ỏi trang trải chi phí quá ư đắt đỏ nơi phố thị. Người ta nói hạnh phúc là chiếc chăn rất hẹp, với cô ngày ấy hạnh phúc đơn giản chỉ là chiếc áo mưa, anh luôn nhường cho cô, còn anh chịu ướt. Mặc cho mưa gió thế nào đi nữa, chỉ cần ngồi sau chiếc xe cà tàng của anh là trong lòng cô ấm áp, hạnh phúc biết bao.
Tình yêu cả hai nhẹ nhàng đến với nhau như vậy, đằm thắm, sâu lắng, dịu êm. Suốt 4 năm học, hai người như bóng với hình, anh và cô điều thầm hiểu tình cảm mình dành cho nhau, nhưng tuyệt nhiên im lặng. Ngày tốt nghiệp, niềm hạnh phúc vỡ òa được nhân lên gấp bội, vì đêm hôm đó, cũng là đêm anh chính thức nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô: ngỏ lời tình yêu. Cô đã khóc vì hạnh phúc, khi đón nhận nụ hôn dại khờ trao cho nhau.
Ra trường, cô được nhận vào một tập đoàn khá nổi tiếng, bởi khả năng và một phần cho sự may mắn ấy vì cô có nhan sắc. Còn anh tính tình quá bộc trực, thẳng thắn, tuy với chuyên môn giỏi nhưng anh không trụ lại được nơi nào lâu bền. Người ta thuê anh làm việc chứ không phải thuê anh bới móc mặt trái của công ty. Đối lập với anh thì con đường danh vọng của cô thăng tiến rất nhanh. Chỉ sau 2 năm, trong khi nhiều bạn bè cùng lớp, trong đó có anh, chỉ có thể làm việc với một mức lương khiêm tốn, thì cô đã là Trưởng phòng xe đón người đưa.
Thời gian lặng lẽ trôi. Tình yêu lặng lẽ vơi.
Thời gian cả hai gặp nhau ngày ít hơn. Đã đôi lần anh ngỏ ý cả hai cưới nhau, cùng vun vén tương lai. Nhưng cô thì cứ nại lý do rằng anh và cô còn chưa ổn định. Anh vẫn như xưa, nhẹ nhàng, đằm thắm. Vẫn cần mẫn bằng chiếc xe đạp một thuở đi về. Còn cô thì thu nhập có thể dư mua cho bản thân mình những loại nước hoa thơm ngát gợi tình, hay những bộ váy bó sát tôn thờ những đường cong gợi cảm. Lộng lẫy, kiêu sa, một chút kiêu căng nảy mầm đâm chồi dần phát triển.
Rồi những chuyến cô phải đi công tác nhiều hơn, dài hơn. Nơi góc phố quen thân, quán nước mía ngày xưa có đôi tình nhân như đôi chim sẻ ríu rít bên nhau, giờ chỉ còn mình anh thẫn thờ chờ đợi. Một buổi chiều nắng ngả bóng dài, anh cật lực đạp thật nhanh đến tòa nhà cao ốc nơi có văn phòng cô ấy làm việc.Trên tay anh là bó hoa hồng tươi thắm, anh muốn tạo cho cô sự bất ngờ, hôm nay là sinh nhật thứ 25 của cô. Khi còn cách vài tòa nhà, nhưng trong tầm mắt anh cũng vừa đủ thấy, một cô gái rất giống Người yêu anh vừa khuất sau cánh cửa chiếc xe hơi…
Anh không tin, và tự nhủ thầm chỉ là người giống người thôi. Anh đến, rồi đợi chờ như kẻ tình si. Đợi mãi, rồi lặng lẽ quay về. Từng cánh hoa hồng lả tả rơi vì ngược gió. Đêm ấy người yêu anh cũng không về nơi căn phòng cô thường về. Anh đứng đợi suốt đêm dưới sương lạnh và ánh đèn đường vàng vọt, mờ tỏ khóithuốc lá. Anh nhìn lên bầu trời, nhìn những tinh cầu lẻ loi, cô độc. Buông tiếng thở dài như tiếng nấc nghẹn, anh dự cảm mình đã mất một điều gì rất trân quý chỉ với riêng anh mà thôi.
Hai ngày sau, cô đến thăm anh khi anh đang liệt giường vì ốm. Cô nói rằng vì phải đi công tác xa gấp mà không kịp thông báo cho anh. Và, hôm nay, cô đến cũng để nói với anh lời chia tay nhau, anh và cô đã không hợp nhau. Đã đôi lần cô úp mở trong những lúc đi chơi với nhau, cô không được thoải mái vì trông anh quê mùa đến tội nghiệp…
2 tháng sau, anh hay tin cô lấy chồng, là một doanh nhân rất giàu có, lớn hơn cô 19 tuổi. Cô không mời anh. Tuy vậy, anh chủ động hẹn gặp cô, để anh gởi tặng cho cô món quà mà ngày xưa cô rất thích, nhưng anh thì chẳng thể nào mua nổi, dù chỉ là chiếc nhẫn đơn sơ không nhiều giá trị đối với cô, bây giờ. Anh nghĩ đó là điều cuối cùng mà anh có thể, dành cho cuộc tình vắn số này.
Không may cho anh, trên đường tới điểm hẹn, trời mưa lớn, nước ngậm khắp… Một chiếc xe buýt chạy nhanh ngang qua tạt hẳn nước bùn lên anh. Chới với, lạc tay lái, anh đã ngã trong mưa… Người yêu cũ của anh hoàn toàn không hay biết anh bị tai nạn. Cô còn giận anh nhiều hơn, cô cho rằng anh giận cô, nên anh là người hẹn gặp, nhưng cố tình không đến…
……
Khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình trong bệnh viện, với cái chân băng trắng toát. Xung quanh anh, là một vài người bạn học… Ngày cưới cô, anh vẫn còn trong bệnh viện, với cái chân cà thọt chưa thể tập đi. Anh nhờ thằng bạn thân chuyển món quà của anh cho cô với lời nhắn: “Anh luôn nguyện cầu cho em được hạnh phúc!”. Món quà được chuyển đến, nhưng cô không quá quan tâm giữa muôn vàn những quà cưới có giá trị khác. Hững hờ!
Sau khi ra viện, anh trả nhà trọ, và bạn bè cũng không biết anh đi đâu, về đâu. Biệt tin nhau từ đó. Còn cô, hai năm sau, cô phải li dị người mà cô đã chọn. Tiền bạc đã không giúp san lấp được khoảng cách tuổi tác, quan điểm sống, và sự hụt hẫng chiếu chăn, cùng niềm ghen của chồng cô. Ly hôn, cô đã có rất nhiều tiền, nhưng suốt bao năm qua, không có người nào thật lòng yêu cô! Họ đến với cô chỉ đơn giản là thân xác cô mà thôi, nếu là kẻ có tiền, và ngược lại vừa thân xác vừa vật chất của cô, nếu là một gã bảnh trai mà nghèo, không hơn không kém.
Cô nhớ quay quắt về anh với niềm đau quặn thắt. Cô nhớ có lần ngồi quán nước mía ven đường, anh ví von đời người con gái như thân cây mía vậy. Trước khi ép nước, nhìn người ta trau chuốt thân mía thật đẹp, thật bóng bẩy. Ép hết chất ngọt rồi, thân mía sẽ về đâu. Cô cũng cố gắng đi tìm anh thông qua bạn bè, nhưng không có ai biết tin về anh. Sài Gòn vừa đủ lớn để không phải dễ tìm một con người. Hơn nữa, biết anh còn có ở SG. Một lần buông tay là mất nhau là mãi mãi.
Cho đến buổi chiều nay: “… Không hiểu vì sao ta có buổi chiều nay. Gặp lại nhau và bỗng dưng em khóc. Giọt nước mắt anh làm sao ngăn được.Em bây chừ như xa một tầm tay …”
Tiếng anh tài xế riêng đã kéo cô trở về thực tại, cô bước vội vào xe… Chiếc xe lao nhanh về phía trước, nơi có ngả rẽ anh vừa khuất bóng trong mưa… Kiếm tìm, được mất một kiếp người.
……
Hơn 2h chiều rồi mà cái nóng như thiêu như đốt của Sài Gòn không hề suy giảm tẹo nào. Nhựa hắc ín như thể tan chảy dưới sức nóng khủng khiếp, bóng nắng phản chiếu xuống mặt đường nhảy múa như những bóng ma. Dòng người trên đường đang trốn chạy, hối hả nhanh hơn. Vun vút. Vun vút.
Nắng nóng vậy, nhưng có một người đàn ông vẫn đứng lặng bên ven đường, tay vịn vào thùng chiếc xe lôi, được gắn cẩn thận vào con Wave Tập Cận Bình, ông ta cứ như thế mà đợi chờ một điều gì ấy
Hình ảnh này, đã quá quen thuộc với những ai thường qua lại trên xa lộ Hà Nội, dù nắng hay mưa! Trong thùng xe ông ta, luôn có những loại trái cây theo mùa. Lúc thì mít Thái, lúc chôm chôm, đầu mùa hạ này thì người ta thấy ông ta bán sầu riêng.
Cái nón nỉ rộng vành sùm sụp che kín khuôn mặt chắc hẳn đen nhẻm vì nắng. Từng dòng mồ hôi quệt vội trên mặt làm loang lổ vết bụi đường, tô điểm thêm sự khắc khổ và tiều tụy. Chiếc quần jean màu xanh đen đã khá cũ, cộng thêm cái áo bạc thếch, với dáng đứng gần như bất động của ông cho người ta cảm giác đấy không phải người, mà là một bức tượng với hai màu đen trắng.
Bức tượng người ấy, chỉ có duy nhất một điểm rất sinh động, chính là đôi mắt đen thẳm, đẹp nhưng hun hút buồn. Mỗi lúc ông ta ngước vội lên nhìn, khi có tiếng xe chạy chậm lại, ông liền nhoẻn miệng cười chào mời khách đi đường:
– Ai mua sầu riêng khô……..ng?
Tiếng rao lạc lõng giữa muôn vàn âm thanh phố thị. Hôm nay, anh nhủ thầm sao mà bán buôn ế ẩm vậy. Kiên nhẫn đợi chờ. Anh lặng lẽ cho tay vào túi áo, sục tìm điếu thuốc trưa nay anh hút dở, giấy thuốc đã ngả màu vàng tự bao giờ bởi thấm ướt mồ hôi. Bật quẹt đốt vội, nhả làn khói trắng đục, nhanh chóng bị gió cuốn tan biến đi. Những lúc như vậy, anh lại đắm chìm trong ký ức một thời đã qua ngọt ngào đầy mộng mị. Ngày ấy… Bây giờ… Chỉ riêng anh…!
Thời gian lặng lẽ trôi theo miền nhớ trong anh, đôi mắt buồn dõi về phía xa xăm, nắng cũng đã nhạt đi nhiều. Nhìn nắng ngẫm mình, anh cũng như nắng, sắp về chiều và đời nhạt đi thêm nhiều lắm. Trở về thực tại, nhìn đống sầu riêng vẫn đầy ăm ắp, thấy lòng buồn hơn vì sầu riêng ơi biết bao giờ vơi.
Ai bảo đợi chờ là hạnh phúc. Chỉ có mấy ông nhà thơ, nhà văn gạt gẫm nhau, rồi mới nói thế thôi. Chứ riêng anh, càng đợi chờ là càng đau khổ. Anh sợ nhất là phải đợi chờ, anh sợ sầu riêng bán không hết. Nỗi sợ sầu riêng của ngày xưa hay bây giờ vẫn vậy. Miên man suy nghĩ, tiếng còi xe làm anh sực tỉnh. Chiếc xế hộp mới coóng bóng lộn đang hãm phanh, chầm chậm dừng lại kế chiếc xe lôi của anh, tương phản đến lạ lùng. Sự sang trọng của nước sơn chiếc xế hộp, đến mức có thể soi rõ bóng hình nghèo khó của anh vào trong đó.
Lòng lâng lâng vui lạ. Cũng may từ sáng ế ẩm, giờ có khách sộp ghế mua, mà đại gia đi xế hộp hiếm khi đồng một đồng hai. Hơn nữa, trên con đường này cũng chỉ có mình anh bán sầu riêng, mà mới đầu mùa. Xe dừng hẳn, cửa xe vừa mở, mùi nước hoa thoảng thoảng theo gió, một phụ nữ, bước hẳn ra khỏi xe. Bà ta còn rất trẻ, thêm sự quý phái càng khó cho người đối đối diện có thể đoán tuổi.
Nhưng, anh vừa liếc nhìn người phụ nữ ấy, anh choáng váng vì nét mặt, dáng người quá quen thuộc này. Ánh mắt ấy không biết bao lần anh giật mình thảng thốt trong đêm nhớ trong đêm. Nói đúng, thì sự quen thuộc của hơn 15 năm về trước, còn giờ thì đối với anh, đã xa lạ biết dường nào. Ngày anh chia tay thời sinh viên, ra trường với bao tính toan mơ ước, sự thân quen theo tháng năm cũng dần xa lạ. Như người mộng du, anh vội kéo vành mũ nỉ xuống thấp hơn…
– Anh ơi! Anh lựa những trái nào thật ngon và cân cho em 10 trái, mỗi bịch 2 trái. Ngon anh nhé, để em làm quà!
Người phụ nữ phải gọi đến lần thứ hai, anh mới có thể lắp bắp như một kẻ cà lăm cố hữu:
– Dạ, dạ thưa chị! Tôi sẽ lựa và cân liền cho chị đây ạ! Một kí 80 nghìn chị nhé!
Dáng vẻ hoạt bát vốn dĩ đã không còn nữa, tay chân anh luống cuống hẳn đi. Từng trái sầu riêng, hôm nay sao nặng đến lạ kì, anh vụng về cầm lên rồi rớt xuống. Từng gai sầu riêng đâm thẳng vào tay anh, đau thấu tận tim. Máu từng giọt rỉ…
Tiếng người phụ nữ không ngừng hối thúc vì trời sắp mưa giông, gió bắt đầu mạnh hơn, cơn mưa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Có phải vì gió cuốn bụi đường vào mặt, hay vì điều gì mà anh thấy mắt mình xốn xang, ươn ướt. Trầy trật mãi, cuối cùng rồi cũng xong. Sầu riêng được cho vào năm bọc, anh siết thật chặt từng bọc sầu riêng, cảm giác như anh đang siết chặt nỗi lòng bão nổi riêng mình. Anh chìa tay với những bọc sầu riêng, mặt vẫn cúi gằm, anh lí nhí như nói cho chính mình nghe thôi, giọng khàn hẳn đi:
– Thưa chị! Của chị là hơn 22 ký. Tất cả hết 1 triệu 8 trăm 20 nghìn ạ!
Người phụ nữ rút nhanh trong chiếc bóp da cá sấu đắt tiền, lấy ra 4 tờ 500 nghìn đưa cho anh. Vừa đưa, cô vừa nói pha chút dỗi hờn lẫn sự ban ơn:
– Anh không phải thối tiền lại giúp em mang bỏ vào cốp xe cho! Mà em chưa thấy ai buôn bán lại chậm chạp lề mề như anh cả! Đàn ông gì mà…
Nhận tiền, anh vội quày quả bước đi với 5 bịch sầu riêng trên tay về phía đuôi xe, mà cô đã mở cốp phụ anh. Lúc ấy, người phụ nữ sang trọng mới phát hiện ra một điều bất thường, khi nhìn dáng anh đi. Chân trái của người đàn ông này, bước chân không được tự nhiên như người bình thường. Trong cô dâng lên niềm thương cảm, không hiểu do bẩm sinh anh ta bị tật hay vì một nguyên nhân nào khác.
Anh bỏ năm bịch sầu riêng vào cốp xe xong, vừa quay người lại, để cho người phụ nữ đóng cốp. Oái oăm, đúng lúc này một cơn gió xoáy vừa đủ cuốn bay nón nỉ anh xuống đường. Mái tóc dài lãng tử xõa ra, nhưng vẫn không đủ che hết khuôn mặt tuy khắc khổ vì sương gió, nhưng đẹp chất phong trần. Gió vẫn thổi, trên không trung từng vệt sáng rạch ngang xẻ dọc, xé nát không gian. Tiếng sấm đì đùng. Bầu trời đen kịt. Từng giọt mưa bắt đầu rơi, nặng dần, ồ ạt.
Người phụ nữ chết lặng khi được nhìn rõ và thật gần khuôn mặt nam tính kia. Cô cảm giác như từng tia sấm sét kia, đang quất thẳng, xuyên qua người cô, tê dại. Hai bàn tay ngọc ngà búp măng, chụp vội lấy bàn tay chai sạn, thô ráp của anh, rồi nắm chặt:
– Trời ơi! Anh C. Là anh đây sao? Anh đã nhận ra em từ đầu mà phải không? Sao đến nông nổi này hả anh?
Phản ứng quá bất ngờ của cô gái, nhưng rồi anh cũng kịp trấn tĩnh rụt tay về, đã có vài ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường nhìn lại, cúi nhặt chiếc mũ, chụp vội lên đầu, nhìn thẳng cô gái, anh nói:
– Thưa chị! Chị đã nhận lầm người rồi ạ! Tôi không phải là anh C nào đó chị quen. Chắc trông giống nhau, chứ tôi chỉ là người bán sầu riêng ven đường thôi ạ!
Anh bước nhanh về phía chiếc xe lôi của mình, những quả sầu riêng chất ngất và dáng anh nghiêng ngả trong mưa. Người phụ nữ sững sờ, chết lặng. Thay thế cho bức tượng hai màu đen trắng ban trưa, giờ đây trong màn mưa, là bức tượng thiếu phụ hóa đá mắt trông về phía bước chân anh xiêu vẹo. Ký ức tuôn trào trong cô, hơn mười lăm năm trước, ngày ấy…/.
Mùa hè, năm 2016
Đàm Ngọc Tuyên
can i buy clomiphene price order clomid without rx where buy cheap clomiphene without dr prescription order generic clomiphene without a prescription can i buy clomiphene can i get generic clomid without a prescription how to buy generic clomid tablets
I am in fact delighted to gleam at this blog posts which consists of tons of worthwhile facts, thanks representing providing such data.
Greetings! Utter productive recommendation within this article! It’s the scarcely changes which will obtain the largest changes. Thanks a lot quest of sharing!
azithromycin cost – buy ofloxacin how to buy flagyl
where can i buy rybelsus – periactin 4mg tablet periactin for sale online
order domperidone for sale – buy domperidone pills for sale flexeril 15mg pill
buy cheap generic inderal – order methotrexate 10mg pills brand methotrexate 5mg
buy azithromycin 250mg without prescription – buy tindamax 500mg online cheap buy bystolic 20mg generic