Wednesday, March 12, 2025
HomeBLOGTHÁNG 4 ĐEN: NHỮNG NỖI NIỀM

THÁNG 4 ĐEN: NHỮNG NỖI NIỀM

Bạch Cúc

P/s:  Tưởng niệm – Giỗ 48 năm Chú tôi – Sỹ quan VNCH mất tích ngày 30.4.1975!

Ngày cha còn sống, cứ vào tuần cuối tháng 4, cha lại run lẩy bẩy leo lên gác xép, lôi xuống một cây cờ cũ kĩ kịt, đầy bụi bám bẩn, bồ hóng đen thui…Mẹ ở dưới nhà cứ nói vọng lên chỗ cha đang đứng: ông làm gì mà phải treo cờ sớm thế, đợi nhắc rồi hẵng treo, già cả mà còn leo trèo, có ngày té lại khổ thân!

Cha vừa phủi bụi cây cờ vừa lẩm bẩm: tới ngày tới giờ phải treo chứ, mắc công nó vào nó nhắc, phiền phức… 

Con ngồi học bài trên gác, gần ngay cửa sổ chỗ ban công cha chuẩn bị leo lên cắm cái cờ, thấy cha đi lướt nhẹ qua con, đôi chân già yếu lẩy bẩy, con thấy rõ mắt cha buồn rười rượi, thấy chập choạng nỗi sợ hãi ẩn hiện, váng vất trong cử chỉ lập cập run rẩy của cha. Con quá nhỏ để có thể hiểu, chỉ thấy có gì đó là lạ, băn khoăn mà chẳng biết gì để hỏi… Và năm nào cũng thế, con thấy cha làm cái việc cắm cờ như một cái máy trong vô thức. Cứ y như rằng khi cha vừa treo cờ xong là thấy ông Tổ trưởng tổ dân phố đi dép loẹt quẹt vào xóm, vừa đi vừa vỗ bồm bộp cuốn sổ màu xanh đang cầm trên tay, miệng mồm la oang oang khắp xóm: Cắm cờ, cắm cờ bà con ơi, cắm cờ… Lúc ấy, con lại thấy cha đứng tần ngần trước nhà, tay chỉ vào lá cờ nhăn nhúm loang lổ màu thời gian…miệng cha lẩm ba lẩm bẩm nói nhỏ xíu nửa muốn ông Tổ trưởng nghe thấy nửa không: treo rồi kia kìa, không đợi phải nhắc…!!! Rồi cha quay lưng vào nhà, thở dài khe khẽ, con lại vẫn thấy mắt cha buồn rười rượi, là lạ, ánh nhìn màu khói pha lẫn màu tim tím, hình như là màu của ký ức! 

Đến tối 30/4, mẹ giục cả nhà đọc kinh cầu nguyện, mẹ bảo hôm nay là ngày giỗ chú. Và năm nào cũng thế, đúng 7 giờ tối là cha mẹ bắt lũ con ngồi ngay ngắn mặt quay lên bàn thờ. Bàn thờ có tượng Chúa, tượng Đức Mẹ và cả di ảnh của ông bà Nội và hai chú, em của cha. Con lơ đãng chẳng lo đọc kinh, chỉ lo nhìn ngắm di ảnh…Ảnh hai chú đẹp trai quá, một chú đội mũ bê rê đỏ rất lãng tử, một chú đội mũ Sỹ quan, vai áo có gắn lon (quân hàm) trông rất oách. Chú nào cũng rất trẻ, rất đẹp…Con lại ngớ ngẩn tự hỏi, sao hai chú chết trẻ vậy? Vì sao mà chết??? 

Và cha mẹ chẳng bao giờ nhắc về ngày ấy…Cái ngày cả Sài gòn hốt hoảng, náo loạn, người xe chạy toán loạn như mắc cửi, tứ tung loạn xạ trên đường phố… Ngày mà cả gia đình cha đứng ngồi không yên, bà Nội ôm mặt khóc nức nở, ông Nội chắp tay sau đít nóng ruột đi tới đi lui cố giấu vẻ hoảng hốt. Ngày ấy, cả cha lẫn mẹ đều bổ nhào ra đường, vớ được bất cứ ai, bất cứ người lính nào cũng đều hỏi thăm về Chú. Ai ai cũng vội vàng, ai ai cũng lắc đầu xua tay…Cha quay về lầm lũi, thẫn thờ lẩm bẩm: Chú đóng quân ở Lái Thiêu, cách nhà chẳng bao xa…Vậy mà…mãi sao không thấy trở về?!!! 

Rồi ông Nội lấy ngày 30/4 là ngày giỗ chú…Và từ cái ngày ông chấp tay sau đít đi qua đi lại, chờ cho đến hết đêm vẫn không thấy chú trở về, ông gần như già yếu hơn chục tuổi, ông chẳng còn cười còn nói, ông thôi nô đùa, giỡn vui với lũ cháu nhỏ…Hình như ông chỉ đang sống vật vờ trong hiện tại, hồn ông thì ở một nơi xa rất xa…Rồi cứ thế…ông đổ bệnh và mất! Ngày đưa tang nội ra Cánh đồng làng, lúc gần về con níu tay cha, con hỏi mộ của chú, con bảo muốn thắp nhang cho chú! Cha bỗng thẫn thờ nhìn con, mắt cha thâm quầng đen tím, sững sờ vài giây nhìn con rồi bỗng ầng ậng đầy nước, cha lắp bắp…cha bảo… chú không có mộ, chú mất tích!!! 

Hai từ “mất tích” ám ảnh suốt tuổi thơ của con…Con không hiểu, con chưa biết vì sao người ta gọi là “mất tích”? Rồi lâu lâu con lại nhắc cha, cha đi kiếm chú đi…Rồi trí tưởng tượng của con lại bay bổng…Con tưởng tượng chú đang ở một nơi xa rất xa, ở bên Mỹ chẳng hạn. Chắc là chú mất trí nhớ, hoặc do địa chỉ nhà nội thay đổi, chú có gửi thư về mà chẳng ai nhận được…và con cứ mơ hoang với trí tưởng tượng của mình, con không tin chú đã mất…Con không muốn đọc kinh ngày 30/4…Con hy vọng một ngày chú quay trở lại, cả gia đình sẽ òa lên sung sướng…và có lẽ chú còn rất giàu…chú sẽ ẵm con lên và còn cho con kẹo… 

Con cứ mơ như thế…đã gần 50 năm… Chú vẫn không về và… cha cũng chẳng đợi được!!! 

Rồi cứ đến gần ngày 30/4, con lại bồi hồi nhớ cha…Nhớ dáng cha quay quắt: lập cập, run rẩy leo lên ban công treo cờ…và hình như…hình như… mắt cha không phải u tối, không phải màu tím… 

Mắt cha khẽ vằn đỏ… ánh màu cờ…là màu máu!

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular