Hôm qua tôi tổng hợp thông tin về “Chiến dịch “sẵn sàng đi cứu thế giới”. Chỉ tổng hợp, cố gắng thật ngắn, dẫn nguồn rõ và không bình luận. Vậy mà vẫn có nhiều bạn inbox hỏi tôi: Chị ơi, có thật như chị thông tin không? Cô ơi, khó tin quá cô! Chị Hạnh, nên dừng thông tin thất thiệt đi…
Trưa nay, đọc thấy stt anh Nguyễn Quý Tâm như tiếng kêu thảng thốt: “Tào Tháo có sống dậy cũng kêu là sư phụ” khi anh chuyển tiếp bài “Mỹ đưa virus corona vào Vũ Hán”, đăng trên một tờ báo chính thống. Một người bạn khác gửi cho tôi bản tin của Nikkei, có tựa: Chiến dịch “Cám ơn ông Tập bị dân Vũ Hán phản đối dữ dội”. trong đó có một đoạn dài viết về nhà văn nữ Phương Phương. Xin trích thật gọn: “Một trong những người phê phán hàng đầu chiến dịch là Fang Fang, đã viết:”Chính phủ nên chấm dứt sự kiêu ngạo và hãy bày tỏ lòng biết ơn đối với chủ nhân của họ – hàng triệu người ở Vũ Hán”. Bà viết như thế trong nhật ký, được tải lên phương tiện truyền thông xã hội Trung Quốc hàng ngày, mỗi ngày đều có hàng triệu người, thức thật khuya đọc nhật ký của bà trước khi nó bị xóa vào sáng sớm hôm sau. Nhật ký của bà, rất thẳng thắn và mạnh mẽ, đôi khi sắc sảo như các bài xã luận trên các tờ báo quốc tế lớn, là điều rất đáng chú ý ở một đất nước hạn chế tự do ngôn luận. Họ cứ xóa, bà cứ viết, và trong bối cảnh mà sự trút giận của bà là đại diện cho tình cảm chung, chính phủ không đủ táo bạo để cấm hoàn toàn blog của bà. Thế là những “con cú nửa đêm” lại vẫn được thức , ngấu nghiến nhật ký của bà trong vài giờ chính quyền cho phép” (hết trích tin của hãng Nikkei-Nhật).
Từ sau đoạn trích nhật ký của Phương Phương hôm 8/3, tôi vẫn được bạn Phuc Khang gửi bản dịch hàng ngày. Đoạn nào cũng hay, đôi chỗ rúng động, nhưng do bận quá, và muốn dành cho các thông tin thời sự hơn, tôi định sẽ trích cho các bạn đọc vào hai ngày cuối tuần.
Tuy nhiên, khi bạn tôi phải bỗng Ồ lên kêu tới Tào Tháo, tôi thấy, thôi thì cũng nên nhanh nhanh gửi đến bạn mấy đoạn trích rất hay của nhật ký ngày 9/3 và 10/3 trước. Tôi nghĩ, phải nói lại những lời “đổi trắng thay đen” bằng lời của chính MỘT NGƯỜI VŨ HÁN, MỘT NGƯỜI TRUNG QUỐC thực sự.
Tôi chọn 2 đoạn của ngày 9/3 nhé.
Ngày 9 tháng 3.
BÁC SĨ THỨ TƯ CỦA BV VŨ HÁN TIẾP TỤC QUA ĐỜI
Cơn mưa đêm qua cũng dài, hôm nay lại mưa tiếp. Tôi cảm thấy rằng hạt mưa thì đáng lẽ phải li ti và không thành tiếng, nhưng nó lại to như tiếng gào thét ồn ào, đến nổi tôi phải bật đèn suốt cả ban ngày.
Khi tôi nhận được tin nhắn từ bạn bác sĩ, tôi thực sự có thể thấy sự lạc quan hiện lên trong câu từ. Các ca nhiễm mới được xác nhận đã bước vào giao đoạn thấp trong ba ngày và tiếp tục giảm, các trường hợp nghi nhiễm mới đã ở cấp độ thấp hơn. ..
Nhưng ở Bệnh viện trung ương Vũ Hán, nơi bị thảm hại nhiều nhất, trong số những người đã chết hôm nay, đã có 1 bác sĩ : bác sĩ khoa mắt Chu Hoà Bình. Trước đó, Lý Văn Lượng, một bác sĩ khoa mắt khác, đã chết vào tối ngày 6 tháng 2, Giang Học Khánh, bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật tuyến giáp và vú, đã qua đời vào ngày 1 tháng 3. Mai Trọng Minh, phó khoa mắt, qua đời vào ngày 3 tháng 3. Đến nay, bệnh viện trung ương đã mất bốn bác sĩ, ba trong số đó ở cùng khoa mắt. Người ta nói rằng còn một số bác sĩ khác tại bệnh viện trung ương đang trong danh sách bệnh nặng. Đối mặt với thương vong nặng nề như vậy, mọi người không thể không hỏi: Chuyện gì đã xảy ra ở bệnh viện trung tâm? Tại sao nhiều nhân viên y tế ngã xuống? Giám đốc và Bí thư bệnh viện, nên giải thích như thế nào? … Hôm nay, tôi đã thấy một số bài viết đặt nghi vấn cho lãnh đạo của Bệnh viện và cũng nhìn thấy lời tố giác và kháng cáo của người trong cuộc. Cái chết của bốn bác sĩ và hơn 200 nhân viên y tế đang nằm trong bệnh viện là không thể nghi ngờ. Chỉ dựa trên điều này, tôi nghĩ, liệu các giám đốc và Bí thư của bệnh viện trung ương có xứng đáng để lãnh đạo bệnh viện này nữa không? Theo tôi, các quan chức ở Hồ Bắc và Vũ Hán nên từ chức, bắt đầu từ Bí thư và Giám đốc của Bệnh viện Trung ương.
Trong thực tế, việc xin lỗi từ chức phải là chuyện thường tình. Bạn đã không hoàn thành tốt công việc của mình, bạn đã khiến cơ quan mình bị tổn thất nghiêm trọng. Nếu bạn có lương tâm, bạn nên lập tức nhận lỗi và từ chức, và có ý thức khắc phục bằng sự chuộc tội. Trên thực tế, thật khó để chúng ta thấy những điều như vậy ở Trung Quốc…
Ngày 10 tháng 3 năm 2020.
HIỂU ĐÚNG VỀ CON NGƯỜI VŨ HÁN.
…Vài ngày trước, một tạp chí VĂN NGHỆ đã gửi cho tôi một email và hỏi tôi một vài câu hỏi. Bởi vì đây là một tạp chí văn nghệ, vấn đề của họ sẽ thoải mái hơn. Tôi nghĩ đó là một đồng nghiệp, vì vậy câu trả lời của tôi cũng tuỳ tiện. Ghi lại câu hỏi và trả lời (ở đây, viết tắt là PP) hôm nay.
1. Nhật ký của bạn cũng quá thật. Các chi tiết được ghi lại trong đó, tất cả những tiếng thở dài, bạn đã nghĩ gì về nó khi bạn gửi nó đi, có khi nào bạn suy nghĩ lại, có thể dùng kỹ thuật văn chương để sửa đổi nó?
PP.: Vì khái niệm văn học khác nhau, nên mới suy nghĩ như vậy. Đây là một cuốn nhật ký, một cái gì đó không cần phải sửa chữai. Khi lần đầu tiên tôi viết, là trên nền tảng Weibo. Weibo chỉ là một nơi để trò chuyện nghĩ đến đâu viết đến đó. Bên cạnh đó, tôi không phải là một cây bút trẻ, tôi là một nhà văn chuyên nghiệp. Tôi viết bằng trái tim của mình, và thực sự ghi lại những suy nghĩ trong lòng của tôi, thế là đủ.
2. Một số người nói rằng họ thà chú ý đến nhật ký Phương Phương hơn là tin vào các phương tiện truyền thông như Nhật báo Trường Giang. Bạn nghĩ sao? Bạn có nghĩ rằng Nhật ký Vũ Hán đã gây ra một phản ứng lớn như vậy?
Phương Phương: Tôi không tin truyền thống nói như vậy, quá là thiên vị. Với các tờ báo lớn, tình hình dịch bệnh tiến triển như thế nào, cũng phải theo dõi họ. Tôi chỉ viết ra cảm nhận cá nhân mà thôi. Từ chổ tôi, tôi không thể nhìn thấy toàn bộ cục diện, điều này rất rõ ràng. Lúc mới viết , tất nhiên là tôi không ngờ có quá nhiều người theo dõi như vậy, và tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi hỏi các bạn học và đồng nghiệp tại sao họ theo dõi cái này? Chúng tôi cũng không rõ…
3. “Một hạt tro của thời đại rơi xuống đầu mỗi người, đó là một quả núi.” Câu này đã trở thành một câu, được truyền tải rộng rãi nhất trong dịch bệnh này. Nhìn lại, bạn có nghĩ nó đã trở thành một lời tiên tri?
PP.: Đây không phải là một lời tiên tri. Đây chỉ là một sự thật. Đó là một thực tế tồn tại trong bất kỳ thời đại nào.
4. Mỗi ngày bạn đều quan tâm đến các tin tức cá nhân, ngoại trừ « Nhật ký Vũ Hán », bạn có ý tưởng nào để ghi lại, số phận của ai đó trong tương lai, và viết thành tiểu thuyết không? (Hoặc có số phận ai đó làm bạn xúc động nhất?)
PP.: Rất nhiều người từng làm tôi xúc động và chạm vào lòng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc viết một cuốn tiểu thuyết như vậy, vì tôi có quá nhiều kế hoạch viết lách trong người.
5. Một số người nói rằng trong dịch bệnh này, các nhà văn Trung Quốc đã im lặng tập thể. Tại sao bạn muốn lên tiếng? Đặc biệt, nhật ký của bạn chứa khá nhiều lời buộc tội quan chức vô trách nhiệm, và chỉ trích quan viên Vũ Hán …
PP.: Quan điểm này không đúng. Trong thực tế, nhiều nhà văn địa phương cũng đang ghi lại. Ngoài ra, mọi người đều ghi theo những cách khác nhau. Một số người có thể sử dụng tiểu thuyết để ghi lại, một số có thể ghi ở chế độ riêng tư. Những người như tôi ghi trên nền tảng công cộng cũng không phải ít. Các nhà văn nơi khác, không hiểu nội tình ở đây, rõ ràng không thể làm được. Giống như sự lây lan của virus Ebola châu Phi, tôi cũng không nói gì được, vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều này là tự nhiên. Có quá đáng không, khi bắt các nhà văn đồng thanh lên tiếng. Sự lây lan dịch bệnh tại Vũ Hán đến thời điểm này, tất nhiên là kết quả của trách nhiệm tập thể. Các quan chức hành chính và chuyên gia ở Hồ Bắc và Vũ Hán, cũng như Ủy ban Y tế và Sức khỏe Hồ Bắc và Vũ Hán, tất cả đều có trách nhiệm, và họ có trách nhiệm rất lớn. Vì họ chịu trách nhiệm, tại sao tôi không thể chỉ trích họ? .
6. Khá nhiều tác phẩm của bạn mô tả cuộc sống của người Vũ Hán. Bạn thích gì nhất về người Vũ Hán? Dịch bệnh viêm phổi lần này có làm bạn trải nghiệm các khía cạnh khác của người Vũ Hán không?
PP: Người dân ở Vũ Hán luôn luôn sảng khoái và rất có nghĩa khí. Rất có thiện chí giúp người, có chút nghĩa khí giang hồ. Điều này có thể liên quan đến vị trí địa lý và điều kiện khí hậu của Vũ Hán. Tuy nhiên, Vũ Hán luôn là một thành phố thương mại. Mặc dù người dân tác phong lề mề, nhưng họ không quá to gan. Thí dụ như họ nghe lời chính quyền, vui vẻ để sống và ít hứng thú với chính trị, họ rất thực tế. Có hay không có dịch bệnh, họ đều vậy. Đó là hình dáng ấn tượng về người Vũ Hán. Không có gì khác…
(Còn tiếp)
Ảnh. Các hình ảnh trên BC quốc tế về cuộc sống người dân Vũ Hán trong phong tỏa.