Trong tất cả các món nợ, nợ tình là món nợ đau đớn và dai dẳng nhất, đôi khi mất cả cuộc đời, người ta trả mãi vẫn không xong!
Tôi có một người bạn, cô ấy xinh đẹp và tài giỏi, có một mái ấm gia đình, chồng yêu thương vợ nhưng… hạnh phúc cô đang có chưa bao giờ là trọn vẹn, bởi:
Không thể biện hộ với bất cứ lý do gì, cô ấy cũng xem bản thân là “liên đới” và phải chịu trách nhiệm trước cái chết của một người, là mối tình đầu của cô ấy!
Ngày ấy, họ yêu nhau tha thiết, là một mối tình thơ đúng nghĩa. Thuở ấy, nhà cô và anh đều nghèo, anh đành phải bỏ học sớm để đi làm phụ giúp cha mẹ. Còn cô, cô may mắn được tiếp tục chuyện học hành, anh dù không giúp gì được nhiều cho cô nhưng luôn bên cạnh động viên cô mỗi ngày. Mỗi khi cô thức đêm học bài là anh cũng thao thức theo, cô đứng trên căn gác ọp ẹp nhìn xuống phía trước nhà là thấy anh đang đứng đó, tay huơ huơ cái bánh bao còn nóng hổi hay bịch cà phê để giúp cô tỉnh táo. Họ đã yêu nhau say đắm, thuần khiết và dìu đỡ nhau từng bước qua khó khăn của cái thủa hàn vi thiếu thốn trăm bề. Rồi cô vào đại học, anh vẫn tận tụy như một con ong chăm chỉ chăm sóc cho cô mỗi ngày cho tới khi:
Cô ra trường với tấm bằng loại giỏi, biết bao cơ hội nghề nghiệp chào mời, bao chàng trai khá giả săn đón và gia đình cô đã cấm cản họ tiếp tục đến với nhau. Đau đớn thay, cô cũng thay lòng!
Họ nói lời chia tay nhau trong một chiều mưa tầm tã. Cô xin anh hãy tha thứ cho cô, cô cần tương lai, cần sự nghiệp, cần một người chồng có chức vị theo ý gia đình… Còn anh, anh vẫn cặm cụi đi làm trên chiếc xe đạp cũ, lương ba cọc ba đồng, rồi chui rúc trong một căn nhà nhỏ với 9 anh chị em, gia đình cô không cam tâm để cô làm dâu nhà ấy!…
Anh đã ngồi lặng yên, đôi mắt ráo hoảnh, đôi bàn tay xiết chặt và đôi môi mím lại. Không nói một lời, anh lấy xe phóng như tên bay dưới làn mưa nặng trĩu. Chỉ ít tiếng sau, tin sét đánh dội về:
Anh ra đi trong một tai nạn, người ta bảo miệng anh nồng nặc mùi rượu, là thứ nước đắng anh chưa từng uống một lần trong đời, anh chỉ nếm một lần duy nhất và là lần cuối cùng, mãi mãi!…
Cô tưởng chừng đã chết đi sống lại hàng trăm lần bên mộ anh. Nỗi đau và sự dày vò như giết cô lần mòn. Cô đã không thể tự tha thứ cho mình, là lỗi lầm của cô, vì sự bạc tình của cô mà người ấy ra đi không nhắm mắt!
Nhưng may mắn cô đã gặp được người chồng trong hiện tại, ông ấy hơn cô khá nhiều tuổi, ông thấu hiểu được nỗi giằng xé, sự ân hận cô phải mang vác trong trái tim và trong suốt cuộc đời còn lại… Thế nên, ông yêu cô bằng tất cả tình thương, lòng bao dung và từ ái. Ông giúp cô sống trở lại bình thường nhưng “Món nợ tình” cô đã trót vay thì mãi mãi không thể trả được!
Và kế tiếp là câu chuyện của chị tôi, chị cũng “Nợ tình” nhưng lại là trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác!
Chị chia tay mối tình đầu vì hiểu lầm và tự ái. Chính xác hơn, chị đã đánh mất tình yêu thật sự của đời mình để rồi…những gì xảy ra kế tiếp chỉ là: “Người xa xăm quá tôi buồn lắm, trong một ngày vui pháo nhuộm đường!…”
Chị đã gật đầu đại, lấy một người “Môn đăng hộ đối” theo sự thúc giục của gia đình, vì thời ấy, con gái 25 tuổi chưa chồng là đã “ế” lắm. Mấy chục năm bên cạnh chồng, chị chưa hề biết đến cảm giác bằng lòng, yêu đương và hạnh phúc bởi cái “tình yêu” trong chị đã “chết” theo mối tình đầu. Chị cứ sống vật vờ bên cạnh chồng, cảm nhận cái “ái ân” lạt lẽo của chính mình bố thí cho người ta. Và thật tội nghiệp chồng chị, dù ông có cố gắng thế nào thì chị cũng nhất quyết không mở lòng. Và thế là mấy chục năm làm vợ làm mẹ, chị chỉ đau đáu, khao khát một điều duy nhất, đó là “Tự do”!.
Và chị đã quyết định ly hôn chồng khi 2 con đã lớn. Chị và chồng đã ôm nhau khóc trong ngày từ giã. Chị khóc xin lỗi anh, chị dù cảm động trước tấm lòng của người ấy bao năm qua đã kiên nhẫn, khổ nhục vì chị nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó, chị không yêu nên cuộc sống chung luôn là gượng gạo và đày ải bản thân mình. Còn anh, anh khóc vì bế tắc, anh thừa nhận mình đã thua cuộc, mấy chục năm qua anh đã cố níu giữ một trái tim chưa bao giờ là của mình. Anh đã hy vọng, hy vọng rồi tuyệt vọng, anh phải cay đắng thừa nhận: anh mãi mãi là người đến sau!
Và chị xem như đã “Nợ tình” anh! Mấy chục năm qua người chồng ấy đã sống bên cạnh chị như bên cạnh một cái xác không hồn. Anh không đáng để bị chị đối xử tàn nhẫn như thế, và chị khao khát phải bù đắp cho anh, phải trả món nợ tình đó bằng một thứ, là thứ chị đang có!
Và chị đã sang tên cho anh căn biệt thự bên bờ hồ, nó hoàn toàn là tài sản riêng của chị khó nhọc gầy dựng nên. Rồi có ai ở đời này giống như chị: chị gán gép, làm mai người bạn thân của mình cho anh, tổ chức đám cưới cho họ và xem như chị đã “hoàn tất” công việc trọng đại của đời mình: “gả vợ cho chồng”!
Vậy đấy, như tôi đã nói ở trên: nợ tiền nợ bạc thì có thể trả bất cứ lúc nào, thật dễ dàng và sòng phẳng để “xóa nợ” nhưng nợ tình thì chưa chắc. Nợ tình có thể khiến người ta đeo mang cả cuộc đời, làm khổ sầu lòng nhau và biết đâu món nợ đó sẽ đeo đuổi bạn không chỉ ở kiếp này mà còn mãi tận đến ngàn sau: vô lượng kiếp!
Và tôi, tôi cũng đang mắc nợ, là món “Nợ tình” hay nợ “Ân tình” mà sao lại làm nát tan tim người và cũng làm khổ lụy cả đời tôi!…