Friday, December 13, 2024
HomeBLOGNhật ký Phương Phương.

Nhật ký Phương Phương.

14 tháng 3.

Trời trong xanh. Không biết hoa anh đào có còn nở rộ không. Thông thường mà nói, mỗi phùng hoa anh đào nở, trời luôn mưa gió phiêu diêu nhất. Trong hai hoặc ba ngày, sẽ rơi rụng tàn lụi. Do đó, nhìn thấy vòng đời hoa anh đào nở rộ và tàn lụi ngắn ngủi như vậy, rất dễ khiến mọi người cảm thán vạn lần.

Tình hình dịch bệnh vẫn đang được cải thiện, và số ca nhiễm mới được chẩn đoán đang ngày càng ít đi. Những ngày này đã quanh quẩn trong các chữ số hàng đơn vị. Hôm qua, có người bạn lo lắng rằng những con số có giả không? Bởi vì việc che giấu dịch bệnh trong giai đoạn trước, đã lấp đầy cảm giác, không tin tưởng của mọi người, vào thời điểm này. Nhưng vì muốn làm cho các con số trở nên đẹp hơn và muốn tạo thành tích tốt hơn, lại che giấu tiếp thì sao? Tôi hiểu nỗi lo lắng này. Đây là tâm lý ‘’1 lần bị rắn cắn , mười năm sợ dây thừng ‘’( Dụ ngôn: trở nên rụt rè sau một lần thất tín) . Tâm lý này sẽ gây ra sự nghi ngờ về nhiều điều. Cho nên, tôi đặc biệt hỏi bạn bác sĩ, liệu những con số này có khả năng gian lận không. Người bạn bác sĩ trả lời, với lời khẳng định và quyết tâm: không có che giấu, không cần che giấu! Đây là câu trả lời mà tôi hy vọng.

Vào buổi chiều, bạn học Lão Hồ gửi tin nhắn cho tôi. Ông Hồ Quốc Thụy, cha của Lão Hồ, là thầy giáo của tôi, là người khai sáng tri thức cho chúng tôi. Thầy Hồ đã giảng dạy rất tốt, và nhiều người từ các khoa khác đến để nghe giảng. Giảng đường luôn luôn đầy ắp người, sau đó ông chuyển sang một giảng đường lớn bên Lão Trai Xá (ktx của Trường Đại học Vũ Đại). Có một bài thơ không có trong sách, lúc đó ông Hồ đã ngâm cho chúng tôi nghe: “Lai vãng yên ba, thập niên tự hào Tây Hồ trưởng.. Thuyền nhẹ tiểu tưởng, đãng xuất lô hoa cảng. Đắc ý cao hát. Dạ tĩnh thanh thiên lãng. Không ai thưởng, tự mình tán thưởng, hát tuyệt thiên sơn ‘’. ” Dáng lắc lư của thầy Hồ 1 bên ngâm thơ 1 bên gõ nhịp, đến giờ tôi vẫn còn in đậm trong tâm trí. Bạn học Lão Hồ, học khóa 77, với sở thích du lịch xa. Ông đã từng đi trên con đường AT nổi tiếng nhất ở Hoa Kỳ suốt một vài tháng. Vừa đi vừa ghi chép lại, làm người xem kinh tâm động hồn. Ông cũng là người Trung Quốc đầu tiên hoàn thành lộ trình AT.

Tin nhắn của Lão Hồ, làm người phấn chấn. Tôi sao chép nguyên văn 2 điều sau:
1. Báo cáo tin tốt lành. Bác sĩ Dị Phàm(Yi Fan) đã tháo máy trợ thở và tỉnh lại. Hôm nay còn quay clip để chào hỏi bạn học cũ, con gái 9 tuổi của Dị Phầm đã làm nhiều thiệp chúc mừng tặng cha.. Bác sĩ Hồ Tra cũng tỉnh lại và Bệnh viện Hữu nghị Trung Nhật Bắc Kinh đã tạo ra một phép màu.

2. Trong hai ngày trước, hai bác sĩ Dị Phàm(Yi Fan) và Hồ Vệ Phong(Hồ Tra đề cập ở trên, biệt danh của anh ấy), đang vật lộn với tử thần. tình cờ có cô bạn chạy bộ của tôi bên này. thông báo về Dị Phàm và Hồ Tra mỗi ngày. Hôm nay, họ đã tỉnh lại. ”

Trong những ngày ảm đạm này, không có tin nào tốt hơn tin này. Dị Phàm(Yi Fan) là phó chủ nhiệm của Khoa Phẫu thuật lồng ngực Bệnh viện Trung ương, và Hồ Vệ Phong là phó chủ nhiệm của Khoa tiết niệu. mấy ngày trước, còn thấy trên báo nói họ vẫn đang trong tình trạng nguy cấp, cũng có lưu trong nhật ký của tôi. Bây giờ họ đã tỉnh lại. Quả nhất quá tốt, quá tốt rồi .Mong hai bác sĩ còn nguy kịch kia có thể kiên trì, tôi tin rằng các bác sĩ tài năng cũng sẽ đánh thức họ dậy.

Bệnh viện trung ương đã hứng chịu dư luận cai nghiệt, vì thương vong nặng nề của nhân viên y tế. Nhưng cho đến nay, chúng tôi chưa nghe thấy các lãnh đạo bệnh viện bị kỷ luật như thế nào. Mặc cho lời kêu gọi gào thét trên mạng, về việc truy cứu trách nhiệm các lãnh đạo là vô số bất tận, nhưng trong sự phẩn nộ của dư luận, các lãnh đạo vẫn im lặng và biến mất, như thể đã bốc hơi, thậm chí không nghe thấy một tín hiệu nào về thông tin đã bị kỷ luật. Không giống như Khu trưởng của khu Vũ Xương và khu phó của khu Thanh sơn, mọi người chưa kịp luận bàn, họ đã bị hạ bệ. Cấp trên khi xử lý cấp dưới , thường đi theo lộ trình nào, với tiêu chí nào, tôi thật khó hiểu. Chỉ là hiểu rằng, ngay cả khi một đơn vị có rất nhiều người thiệt mạng hoặc bị thương, lãnh đạo chưa chắc chịu trách nhiệm. Chủ đề này, đến bước này, nói nữa chắc không còn thú vị nữa.

Hôm nay, chủ đề của các phóng viên truyền thông đầy những cuộc thảo luận ồn ào trên mạng, nội dung cực kỳ phong phú. Tôi cũng muốn nói vài lời: Bác sĩ Dị Phàm của Bệnh viện Trung ương nói rằng bà là người đã thổi còi, mọi người lại nói rằng Bác sĩ Lý Văn Lượng là người thổi còi. Nói cách khác, tiếng còi này được truyền từ Dị Phàm sang Lý Văn Lượng. Vậy thì, ai sẽ thổi tiếp tiếng còi từ Lý Văn Lương? Mặc dù Lý Văn Lượng đã bị cảnh cáo, cảnh sát đã không tịch thu “tiếng còi” của anh ta, thay vào đó cảnh sát đã mở rộng tiếng còi của anh ta cho một vòng tròn khác. Thông tin về sự xuất hiện của virus mới đã được công bố vào ngày 31 tháng 12 năm 2019. Ít nhất, tôi đã đọc được thông tin này vào ngày đó. Ngày hôm sau, thông tin cảnh sát cảnh cáo “tám cư dân mạng” cũng đã xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau và thậm chí cả trên truyền hình. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là “tiếng còi” đã bị tịch thu. Vậy thì, ai nên cầm còi và tiếp tục thổi? Nói cách khác, lượt tiếp theo thổi còi là ai?

Ở Vũ Hán, có hai tập đoàn truyền thông cực lớn, tất nhiên, lão đại phải là Tập đoàn truyền thông Nhật báo Hồ Bắc , và lão nhị chắc chắn là Tập đoàn truyền thông Nhật báo Trường Giang. Có bao nhiêu nhà báo trong hai tập đoàn này? Tôi không biết. Theo Baidu, Hồ Bắc Daily Media Group “có 7 tờ báo, 8 tạp chí, 12 trang mạng, 5 phòng khách lưu động và 1 cơ quan xuất bản, 56 công ty (sở hữu độc quyền, đang nắm giữ) và có chi nhánh tại 17 thành phố và khu vực trên toàn tỉnh. (Trạm phóng viên) là nền tảng thông tin tin tức lớn nhất ở Hồ Bắc và là cửa ngõ thông tin quan trọng để người ngoài thấu hiểu về Hồ Bắc. “Nhìn vào quy mô này, các tờ báo, tạp chí, trang mạng và công ty trực thuộc Tập đoàn Truyền thông Trường Giang chắc không ít hơn bao nhiêu. Tôi quá lười để kiểm tra. Nhìn quy mô đồ sộ của hai tập đoàn này, chắc số lượng phóng viên tin tức không phải là ít?

Vai trò và nhiệm vụ của một nhà báo là gì? Có thể có nhiều, nhưng theo hiểu biết cá nhân của tôi, quan tâm đến xã hội và dân sinh là vai trò và nhiệm vụ quan trọng nhất. Vậy thì, tôi muốn hỏi: Việc phát hiện ra virus mới, là một tin tức dạng bùng nổ. Cảnh sát cảnh báo tám người ‘’ Phao tin đồn trên mạng”, cũng không phải là tin nhỏ. Hai tin này có liên quan rất lớn đến xã hội và dân sinh. Phóng viên thông báo tin tức rồi, có tiếp tục truy cứu không? Tỷ dụ, virus được tìm thấy như thế nào, có bị truyền nhiễm không? Hoặc tám cư dân mạng là ai, và tại sao họ lại phao tin đồn?

Đối với thể loại sự việc như vậy, các nhà báo chuyên nghiệp phải có mức độ nhạy cảm cao về nghiệp vụ. Họ nên là người tiếp quản tiếng còi của Lý Văn Lượng. Nhưng người của họ thì sao? Không phải nói là thường có người “phóng viên không ở hiện trường tức là đang trên đường đến hiện trường.” Nếu có phóng viên thâm nhập điều tra, sự việc trước sau của virus mới, vào thời điểm đó, thấu hiểu được các bác sĩ trong bệnh viện đang ngã xuống hàng loạt, hoặc là điều tra ra tám người. “Phao tin đồn trên mạng” thực sự là tám vị bác sĩ. Nếu họ có tinh thần chuyên nghiệp cao hơn: cố gắng can thiệp với nền tảng truyền thông và làm mọi cách, phát đi tiếng nói của họ càng nhiều càng tốt, thì kết quả sẽ như thế nào? Có quá nhiều cảnh kinh hoàng ở Vũ Hán, trong nhiều ngày như vậy không? Còn có hiện tượng người Hồ Bắc bị phong tỏa và bỏ chạy không? Và còn dẫn đến các thể loại tổn thất, của cả nước không?

Tất nhiên, tôi cũng phải đồng ý tin rằng : Cho dù Hồ Bắc hay Vũ Hán, cũng có rất nhiều phóng viên kiệt xuất. Rất có khả năng : tất nhiên họ đã theo dõi và cũng đã điều tra, thậm chí đã viết bài về việc này, nhưng họ không được duyệt. Hoặc là, họ đã lập một chuyên đề nhưng thực sự không được chấp thuận. Nếu có những trường hợp như vậy, còn có thể làm mọi người có chút an ủi. Thật không may, cho đến nay, chưa nghe qua về việc này. Than ôi, Dị phàn đã phát đi tiếng còi và tiếng còi của Lý Văn Lượng cũng đã vang lên. Sau đó, người tiếp quản tiếng còi đã không còn nữa, và tiếng còi đã biến mất trong tiếng hoan ca và tấu hài của hai tập đoàn truyền thông lớn này. Virus đã không nể nang ai, lây lan và lan rộng không ngừng, các nhân viên y tế từng người từng người ngã xuống, nhưng các tờ báo của chúng tôi lại đầy màu sắc, mặt cười, cờ đỏ, hoa tươi, cổ vũ, từng cái một. Ngay cả những lão bá tánh như tôi, cũng nghe nói đến con virus mới, lây nhiễm nghiêm trọng, từ ngày 18 tháng 1, tôi đã bắt đầu đeo khẩu trang khi ra ngoài. Còn truyền thông? Vào ngày 19 tháng 1, đăng thông tin Đại tiệc Vạn Gia yến, và vào ngày 21 tháng 1, đăng thông tin các nhà lãnh đạo tỉnh tham gia vào bữa tiệc liên hoan lớn. Mỗi ngày đều khiến cho bá tánh bị lầm tưởng đắm chìm trong phồn vinh, nhưng không có một lời nhắc nhở: con quái vật virus mới đã há miêng lớn, chạy đến trước cửa nhà bạn. Khi hồi tưởng lại quá trình thời gian ngày ngày đêm đêm từ dịp tết đến lúc bệnh viện dã chiến khánh thành. và cuộc sống bi thảm của hàng ngàn hàng vạn người dân, không biết có ai bị lương tâm cắn rứt hay không: Cảm thấy xấu hổ vì đã bỏ rơi điều quan trọng nhất trong sự nghiệp tác nghiệp của mình, đó phải là sứ mệnh và phải làm tròn trách nhiệm. Đúng ra hai xếp truyền thông thay vì nhắc nhỡ công chúng, mà lại đi lừa dối họ, các người cũng nên tự kiểm điểm và xin từ chức không?

Một phóng viên có họ W trong ‘’Trường Báo’’ nói rằng Phương Phương chỉ có “ảo tưởng”. Hãy xem, cái khác học không được chứ, cái từ này học rất nhanh! Vậy thì hôm nay tôi không do dự “ảo tưởng” thêm một lần nữa vậy.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular