Sunday, June 1, 2025
HomeBLOGMẹ cha và những điều chưa nói

Mẹ cha và những điều chưa nói

Tuần trước, tôi vào thăm nuôi người bạn vong niên trong bệnh viện, phòng chỉ có hai giường bệnh. Giường bên kia cũng là một bà già khoảng gần 80 tuổi tên Th. Bà bị bệnh tiểu đường lâu năm nên đã bị mù lòa hẳn. Con cái bà có đến 4 người, cũng toàn doanh nhân thành đạt và giáo sư tiến sĩ cả nhưng không ai đủ thời gian chăm sóc mẹ bệnh. Họ chọn giải pháp hùn tiền với nhau thuê một người nuôi bệnh chuyên nghiệp thông qua một công ty dịch vụ. Người phụ nữ nuôi bệnh tên H là một người không chút tử tế, trước mặt các con bà thì chị H đon đả ân cần với bà cụ, sau lưng họ thì chị ta lại quát nạt bà cụ với những ngôn từ hết sức khó nghe. Hôm qua, tôi nghe bà cụ nói với chị H: “Con mua giùm dì dĩa cơm tấm, ăn cháo riết rồi dì không nuốt nổi…” Chị H tỏ ra bực bội: “ Mới mua tô cháo đó mà đã đòi thứ khác là sao, sai bảo gì mà sai hoài vậy. Tự đi mua được thì mua đi.” Bà cụ đành ăn cháo, không dám kêu than. Do không thấy đường nên bà đặt tô cháo nhầm vào một cái khăn, cháo đổ ra bàn, chị H bực bội hét lên: “Sao mà bà hậu đậu quá vậy. Có cái khăn mà cũng không thấy. Đổ hết cháo rồi, nhịn đói luôn đi nghen, tui không rảnh đâu mà đi mua cơm tấm cơm tiết cho bà nghe bà già.”. Lau xong chỗ cháo đổ, chị ta để cho bà cụ mù lòa nhịn đói thật. Chị ta bỏ đi ngủ, ngáy pho pho, mặc cho bà cụ đói lã. Tôi thấy tội nghiệp nên mua cho bà một dĩa cơm, bảo bà ăn đi, lát nữa ăn xong con dọn cho. Đêm đó, đang ngủ tôi nghe chị H cằn nhằn: “Cái gì vậy, bà đi đái hả, tự đi đi, cho người ta ngủ. Cả ngày lo cho bà, mệt chết mẹ rồi.” Lát sau, trong mơ ngủ, tôi nghe tiếng động lớn như có người ngã. Đoán bà cụ té trong toilet, tôi choàng dậy, lao vào đỡ bà cụ lên và gọi bác sĩ. Chị H vẫn nằm ngủ ngáy đều rất bình yên. Bác sĩ đưa bà cụ vào phòng hồi sức cấp cứu và rồi họ gọi điện thoại cho các con bà, bảo phải chụp chiếu vì có thể máu tụ trong não.
Sáng đó, tôi giúp chị bạn tôi làm thủ tục xuất viện. Tôi có thoáng thấy người con trai thứ hai của bà cụ là tiến sĩ hóa học, giảng viên một trường đại học trong thành phố. Tôi đến hỏi thăm thì anh ta bảo bà cụ vẫn còn mệt nhiều. Tôi thật lòng khuyên: “Tại anh đi thuê người nuôi bệnh mới ra nông nổi đó. Mai kia anh và các em của anh ráng chia thời gian ra mà lo cho bà cụ….”
Về đến nhà rồi, tôi vẫn còn bâng khuâng nhớ về bà cụ Th. trong bệnh viện. Cả đời bà đã bao năm dài phải đút ăn, ẳm bồng, ru ngủ, thức khuya dậy sớm, chăm sóc đến 4 đứa con. Vậy mà giờ đây cả 4 người con ấy không có lấy một người đủ thời gian bên mẹ lúc bà đau ốm. Và trong xã hội Việt Nam hiện nay, không ít người mẹ đang sống cuộc đời giống như bà Th, cô độc giữa đám con đông đúc…
BN

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular