Vừa rồi Hoàng Phủ Ngọc Tường (HPNT) có viết lá thư nói về vai trò của ông ta trong vụ Mậu Thân và nhờ Nguyễn Quang Lập (NQL) đăng. Đồng thời NQL cũng viết bài biện minh cho HPNT.
Lá thư của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đăng trên facebook của nhà văn Nguyễn Quang Lập:
https://www.facebook.com/notes/nguy%E1%BB%85n-quang-l%E1%BA%ADp/l%E1%BB%9Di-cu%E1%BB%91i-cho-c%C3%A2u-chuy%E1%BB%87n-qu%C3%A1-bu%E1%BB%93n/306426446548435/
Bài viết của ông Nguyễn Đắc Xuân, copy lại từ nhà anh Thận Nhiên
https://www.facebook.com/songchi09/posts/10204729562556592
Tôi có vài góp ý:
Phần 1: VỀ LÁ THƯ CỦA HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
Mở đầu HPNT viết, trích:
“Tôi đọc cho con gái chép một bài viết nhỏ này xin gửi tới bà con bạn bè thương mến, những ai yêu mến, quen biết và quan tâm đến tôi. Còn những kẻ luôn đem tôi ra làm mồi nhậu cho dã tâm của họ như ông Liên Thành và bè đảng của ông ta, tôi không muốn mất thời giờ đối đáp với họ. Dĩ nhiên bài viết này không dành cho họ.”
Lời bàn:
Viết cho bạn bè mà nhờ người bỏ lên web thì tôi có quyền bàn vào, dù biết rằng HPNT không “dành cho tôi.”
Ý nghĩ ban đầu của tôi là, tuy có vẻ “lá thư cuối đời”, giọng điệu HPNT vẫn còn sắt máu lắm.
Trích tiếp:
“Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật.”
Lời bàn:
HPNT lạc quan tếu, nếu quả có linh hồn, có cõi trời cõi phật, thì chắc gì ông ta sẽ được “về” nơi đó! Địa ngục thì sao, vẫn mở cửa mà!
Trích tiếp:
“Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim “Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.
Tôi xác nhận đây là link clip tung lên mạng là bản gốc cuộc phỏng vấn:
Để chứng tỏ mình là người trong cuộc, tôi đã dùng ngôi thứ nhất- “tôi”, “chúng tôi” khi kể một vài chuyện ở Huế mậu thân 68. Đó là những chuyện anh em tham gia chiến dịch kể lại cho tôi, tôi đã vơ vào làm như là chuyện do tôi chứng kiến. Đặc biệt, khi kể chuyện máy bay Mỹ đã thảm sát bệnh viên nhỏ ở Đông Ba chết 200 người, tôi đã nói: “Tôi đã đi trên những đường hẻm mà ban đêm tưởng là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu …Nhất là những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra ..”. Chi tiết đó không sai, sai ở chỗ người chứng kiến chi tiết đó không phải là tôi, mà là tôi nghe những người bạn kể lại. Ở đây tôi là kẻ mạo nhận, một việc rất đáng xấu hổ, từ bé đến giờ chưa bao giờ xảy ra đối với tôi.”
Lời bàn:
Hoá ra có nhiều HPNT chứ không phải một. Một HPNT như đồ tể nghiến răng đắc chí tự nhận hành vi giết người với đài truyền hình Mỹ năm 1981 (tức đến 13 năm sau vụ thảm sát) và một HPNT “biết xấu hổ” lúc cuối đời, khi bị thất sủng, khi chanh đã khô nước. Tin HPNT nào bây giờ?
Xác nhận chi tiết “đạp lên máu” không sai, mà vẫn đổ tội cho máy bay Mỹ thả bom bịnh viện. Bịnh viện nào mà có những “đường hẻm” đầy máu? Chắc ông phải đổi lại là “hành lang” nhỉ?
Trích tiếp:
“Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu thân 1968.”
Lời bàn:
Tự nhận biết xấu hổ, chưa từng nói láo bên trên mà đoạn này lại nói “lúc đó vì hăng cách mạng”, chỉ vài năm sau nhận ra là mình ngụy biện nhưng phải chờ đến 37 năm sau mới thú nhận! Ai tin được sự lương thiện này?
Ngôn ngữ của ông vẫn còn láu cá kiểu CS lắm. Tại sao là “tội ác” của Mỹ mà chỉ là “sai lầm” của “cách mạng”? Các ông không gây tội ác à? Nếu cho đến ngưỡng cửa của cái chết mà ông vẫn nói “không” thì đừng hòng “về trời”! Thiên đường không có chỗ cho kẻ dối trá, trừ “thiên đường cộng sản”.
Tiện đây nói luôn, là người viết văn, có học, thì nên hiểu nghĩa chữ “cách mạng”. Bọn CS các ông không làm cách mạng, các ông chỉ cướp chính quyền cho bè đảng các ông thôi. Hiện tình xã hội VN là một bằng chứng rõ nhất.
Trích tiếp:
“Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng.”
Lời bàn:
Đây là đoạn trung thực rất hiếm hoi, dù ông có “thống thiết” cho nạn nhân không thì không có gì để tin! Nhưng nếu ông biết vậy thì ngay bây giờ cũng chưa muộn, hãy viết thư “thỉnh cầu” các đồng chí của ông đừng ăn mừng “chiến thắng Mậu Thân” nữa! Việc ấy mới xảy ra khắp nước và ngay tại thành Hồ nơi ông ở. Làm ngay đi. Tại sao ông không làm hay ông vẫn cho việc kỷ niệm là đúng đắn? Ăn mừng thảm sát dân lành ư? Ông không thấy đó là nỗi xót xa cho dân Huế … của ông (sic!) ư?
Mặt khác, ngay lúc này, khi ông muốn chứng tỏ mình là người thành thật, thì hãy bỏ đi từ “nổi dậy”! Nó láo và khốn nạn lắm! Hơn ai hết, các ông biết không hề có sự nổi dậy nào của dân chúng toàn cõi Miền Nam thì đừng láo nữa, đừng lừa bịp con cháu nữa! Những kẻ nằm vùng không phải là dân chúng nổi dậy.
Chắc ông nhớ các cuộc tản cư suốt chiều dài cuộc chiến, đại lộ kinh hoàng 1972, di tản năm 1975 từ Huế,Đà Nẵng, Tây Nguyên…và hơn nửa triệu người chết trên biển đó chứ? Cụ thể hơn, con cái, bạn bè thân thiết của các ông cũng đã và đang di tản đó! Họ không nổi dậy mà họ chạy trốn.
Trích tiếp:
“Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh.”
Lời bàn:
Ông vẫn không bỏ lối ăn nói sặc mùi CS. Vơ cái tốt vào mình và vu vạ kẻ khác. Ai bảo ông có “niềm tin yêu của nhiều người dân Huế” để cho ông đánh mất? Nhiều là bao nhiêu? Thế nào là chống cộng cực đoan? Thế có sùng Hồ, sùng cộng mù quáng không? Vì sao người ta “vu khống” ông mà không phải người khác? Ông có nghĩ là họ căn cứ vào hành vi của ông trước 1975 và ngay miệng ông thốt ra năm 1981 không? Nghe ông nói đằng đằng sát khí cho cả thế giới nghe và từ đó kết luận ông là đồ tể, đao phủ là vu không ư?
Tóm lại, người ta muốn quên tội ác của CS năm Mậu Thân và cá nhân ông mà không được. Mỗi năm nhà cầm quyền CSVN cứ ăn mừng biến cố đau thương ấy và vô hình chung họ đã hại ông!
Tên ông và vài đồng bọn như Nguyễn Đắc Xuân… đã gắn liền với cuộc thảm sát Tết. Mậu Thân tại Huế. Mọi biện bạch đều vô nghĩa nếu thiếu can đảm, thành khẩn về tội ác của mình.
Bàn tay dính máu dân lành không dễ rửa, nhất là không thể rửa bằng lá thư “mẹ rượt” như vầy!
Phần 2.
VÀI LỜI VỀ LẬP LUẬN BINH VỰC CHO HPNT CỦA NGUYỄN QUANG LẬP
Là người cầm bút thì điều quan trọng nhất là trung thực. Khi viết về người thân, bạn bè của mình cho công chúng đọc thì hãy bỏ qua mọi tình cảm riêng và tự đặt câu hỏi vì sao sự kiện ấy dính vào con người ấy mà không là ai khác.
Không thể dùng sự quan hệ anh em, đồng nghiệp (tôi cố tránh từ đồng chí) và dựa vào quan hệ tình cảm với vợ chồng HPNT mà cho là mình đã “hiểu” hết. Không ai thú nhận tội ác của mình cả, nhất là tội ác trời không dung, người không tha như tội ác của CS hồi tết Mậu Thân.
NQL đã tìm hiểu về HPNT qua hầu hết các cán bộ CS (như bí thư tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức…) để tin rằng HPNT không “dính” tới vụ thảm sát. Với những người bên phía nạn nhân thì NQL cho là cực đoan, không đáng tin.
Tôi tuy không quen biết ông Liên Thành và, nói thẳng, không thích “cái ta quan trọng” của ông ta (đây là nhận xét cá nhân của tôi) nhưng nếu bảo giữa Liên Thành và các cán bộ CS như Nguyễn Trung Chính, Lê văn Hảo, Nguyễn Đắc Xuân… thì tôi phải tin Liên Thành hơn. Tuy vậy, nên nhớ rằng nhóm HPNT được cho là tội đồ của dân Huế đã có từ lâu, ngay sau vụ thảm sát, chứ không phải căn cứ vào sách của Liên Thành mới đây.
Về nhà văn Nhã Ca, vợ chồng bà là những người đã kinh qua sự phán xét, sàn lọc của dư luận, nhất là “dư luận văn học” Miền Nam. Và nếu ai đó sinh ra từ miền Bắc thì nên tìm hiểu. Miền Nam, tức VNCH, không có chỉ đạo văn nghệ, không có thông tin một chiều. Chúng tôi rất tự hào về một nền giáo dục khai phóng và nền văn nghệ tự do tại miền Nam. Tôi không nói quá lời, những việc ấy rất dễ kiểm chứng.
Nói thế để hiểu rằng bà Nhã Ca là người chúng tôi rất kính trọng, dĩ nhiên tôi tin bà ta hơn bất cứ cán bộ CS nào, dù đó là văn thi sĩ như Trần Vàng Sao, Nguyễn khoa Điềm!
NQL dẫn chứng một đoạn đối thoại trong một chương sách trong tác phẩm “Giải khăn sô cho Huế” của Nhã Ca và kết luận rằng Nhã Ca cũng công nhận HPNT không có mặt tại Huế! Nhã Ca còn sống và hy vọng bà sẽ lên tiếng. Riêng tôi nghĩ đối thoại của hai nhân vật trong sách là “em không thấy Phủ” (tức HPNT) trong một đêm đó không có nghĩa là Phủ không về. Phủ có thể về chỗ khác, đêm khác. Mặt khác, nếu chị em bà Nhã Ca chẳng may thấy, gặp “anh” Tường thì chắc bây giờ là ngày giỗ thứ 50 của họ rồi.
Vì sao NQL tin vào đoạn đối thoại ngắn của một trang sách và mồm của các cán bộ CS (mà ai cũng biết là thiếu thành thật, bị kiểm soát) hơn là tin vào lời nói của chính HPNT khi trả lời đài truyền hình Mỹ? Ở chỗ khác, NQL lại bào chữa cho HPNT qua nhân vật xưng “tôi” trong tác phẩm “Những ngôi sao trên đỉnh Văn lâu” là do lời kể qua tài liệu của Nguyễn Đắc Xuân cung cấp. Tại sao dễ dàng tin nhân vật đó không phải là HPNT? Tự truyện của y mà!
Lẽ nào tự hào, khoe khoang thành tích trong suốt 50 năm rồi bỗng dưng chối bỏ lời mình và bảo đó là “do hăng say cách mạng” lại có thể là một bằng chứng cho sự vô can? Cả tin, ngu dốt hay thiếu liêm sỉ của một người viết?
Trong một đoạn NQL viết, trích :
“Nhân đây nói luôn, chính bà Tùng Chi- Nguyễn Đình Chi- đã kể lại, Liên Minh của bà , ts Lê Văn Hảo, Hoàng Phủ Ngọc Tường… mới thành lập chưa làm được gì nhiều ở Mậu Thân 68. Duy có một việc làm rất đáng kể, ấy là khi Chính quyền Cách mạng muốn lập toà án để xử “ những tên nợ máu của nhân dân”, Liên Minh đã can gián Chính quyền nên đình chỉ những toà án như thế. Và chính quyền đã nghe theo.”
Và đoạn khác thì, trích:
“Ông Lê Minh nói một câu tôi không thể quên:’Tường không về Huế, mà có về Huế cũng không có quyền hành chi đâu. Chức Tổng thư ký của Tường, nghe thì oai thực chất là thư kí cho ông Hảo bà Chi mà thôi. Với cả Tường không có khả năng làm điều ác'”.
Rõ chán! Những lời kể trên nếu NQL không bịa ra thì cũng không đáng tin! Khi bảo nhóm HPNT không có “thá” gì thì làm sao can ngăn được những cái đầu hiếu sát trong lúc dầu sôi lửa bỏng ấy!
Sau cùng, sở dĩ tôi bàn đến NQL vì ít nhiều tôi cũng đọc trang Quê Choa và có chút cảm tình chứ như từ một anh bồi bút nào thì khỏi mất thì giờ. Tuy vây, sau khi đọc bài biện hộ này của NQL, một ý nghĩ cố hữu trong đầu mà tôi muốn xoá bỏ lại hiện về.
Đó là lớn lên, được giáo dục trong lò CS thì khó thoát khỏi sự gian dối trong đời sống mà trong văn giới gọi là bẻ cong ngòi bút! Cũng có người viết trung thực, nhưng cực kỳ hiếm! Cực kỳ hiếm!
Riêng với ông NQL, tôi nghĩ rằng ông nên ỉa vào mặt vợ chồng HPNT như ông viết nếu quả thật “anh Tường” là tên đồ tể!
Vâng, HPNT, Nguyễn Đắc Xuân là những tên đao phủ đất Thần Kinh. Đừng lạc quan tin rằng sau lá thư xảo quyệt đó chuyện anh Tường sẽ đi vào quên lãng!
Ông ta đã đi vào lịch sử xứ Huế như một kẻ gớm ghiết nhất! Chết vẫn chưa hết đâu!
Caubay
San Diego, 10-2- 2018
Mời đọc lại: Lời cuối cho câu chuyện quá buồn