Thơ: Trung Nghĩa (Đỗ Nam Trung)
Biên giới mưa xuân phơi phới bay
Hoa sim ngập lối, gió vờn mây
Cảnh vật như bức tranh trầm mặc
Luyến lưu hồn lữ khách nặng đầy.
Tổng Chúp một ngày năm mới ấy
Đào nở khắp rừng, nụ trên cây
Nhân gian nô nức vui xuân mới
Cầu mong mùa vụ bát cơm đầy.
Mùa xuân “bảy chín” ở trên cao
Gieo vương lộc biếc đẹp biết bao
Nhà nhà vui rộn ràng đón tết
Ngờ đâu tai hoạ sắp ập vào.
Bên kia biên giới bạn đảng ta
Cũng đang trẩy hội, bướm với hoa
Xiêm y nô nức đi dạo phố
Ai biết lòng lang, lũ gian tà?
Súng nổ vang trời, đạn bay sang
Như mưa, như vãi khắp nhân gian
Dân đen hoảng hốt đi chạy giặc
Dẫm đạp lên nhau để thoát thân.
Bác sĩ lái xe phá vòng vây
Thoát khỏi hang hùm, lũ giặc quây
Cao Bằng thẳng tiến mang tin dữ
Chỉ mong quân đội sớm ra tay.
Đằng sau là tiếng trẻ khóc than
Người già, phụ nữ chạy chối chân
Chỉ mong giữ mạng, thân kiến cỏ
Hòn tên mũi đạn, lũ ác nhân.
Tin dữ được mang tới chỉ huy
Ai ngờ đâu một lũ ngu si
Thân mang chức tướng ngoài biên ải
Mà lại gạt phăng tin dữ đi.
Trên đời sao lại có lũ ngu
Tin lời kẻ địch hứa vi vu
Cho rằng cùng chung nòi Cộng sản
Sẽ chẳng đánh mình, vẫn ôn nhu.
Trung Quốc bạn thân với đảng ta
Mười sáu chữ vàng, bốn tốt nha
Lôi kẻ dám phao tin xằng bậy
Nhốt vào tù, chết cũng không tha.
Miệng tướng vừa hung hãn vang lên
Đạn bay tứ phía giặc cuồng điên
Tiến quân vào giữa lòng đô thị
Xe tăng thiết giáp tựa như nêm.
Thế này làm sao kịp trở tay
Quân Tàu sáu mươi vạn bao vây
Thất thủ cánh quân Cao, Bắc, Lạng
Đến Hà, Tuyên, Thái cũng chết ngây.
Bài học xé lòng đẫm máu xương
Bao nhiêu mất mát với đau thương
Bao nhiêu xác chết vun thành đống
Quân đội không bằng đám dân thường.
Thất trận tàn quân vội rút lui
Trung Quốc tràn lên, ta chỉ lùi
Binh yếu, tướng ngu cầm gươm mẻ
Súng thì vài khẩu bắn cho vui.
Ngàn năm Đại Việt vốn hiên ngang
Chống giặc phương Bắc, trí bền gan
Thanh, Minh, Nguyên, Tống còn bại trận
Vậy mà giờ đây mất giang san!
Hun đúc tinh thần chống ngoại bang
Quyết tâm giết giặc lũ sói lang
Đánh tan Tàu cộng, yên bờ cõi
Giữ gìn gấm vóc của tiền nhân.
Quật cường thay hậu duệ Bà Trưng
Đinh, Lý, Trần, Lê cũng rưng rưng
Nếu không giết giặc, yên bờ cõi
Chí trai này bỏ xác giữa rừng.
Thừa thắng xông lên quyết lập công
Trận địa hiểm nguy tựa như không
Đánh cho Trung Quốc thua tan tác
Thây xác giặc phơi kín giữa đồng.
Thất thểu, thảm thương đám tàn quân
Súng ống bỏ quăng chạy thoát thân
Ngờ đâu Tàu Cộng nòi gian ác
Hèn hạ trả thù, giết hại dân.
Tổng Chúp trên đường chúng càn qua
Chỉ toàn con trẻ với đàn bà
Nông dân chân chất như cây lúa
Người già mà chúng cũng chẳng tha.
Sát hại dân lành bởi súng gươm
Máu nhuộm đỏ rừng, sao thảm thương
Lưỡi lê đâm thủng thân con trẻ
Búa đập bể đầu, nát cả xương.
Kim cổ chưa quân đội ở đâu
Thua trận bèn giở thói đầu trâu
Giết dân man rợ thời trung cổ
Nhục nhã thay hỡi bọn giặc Tàu.
Bốn mươi ba mạng bị chết oan
Người già chúng đánh đập dã man
Trẻ nhỏ chúng đem quăng xuống giếng
Đàn bà cũng bị hiếp giữa đàng.
Mồ chôn tập thể đáy giếng sâu
Hỡi trang dẹp loạn tận nơi đâu?
Lỡ để bao dân đen chết thảm
Sao lại tin lời hứa giặc Tàu?
Nghìn năm đô hộ khổ biết bao
Gương xưa sao không chịu soi vào
Âm mưu giặc thôn tính bờ cõi
Tin rằng chúng từ bỏ hay sao?
Đừng giải thích bằng vẻ thơ ngây
Cũng đừng phân bua, múa chân tay
Chỉ xảy một li đi một dặm
Nghìn mạng, ai gánh trách nhiệm này?
Thử hỏi rằng trên khắp thế gian
Có ở nơi nào giống Việt Nam?
Mồ chôn tập thể nơi đáy giếng
Bốn mươi ba mạng bị giết oan.
Nỗi đớn đau biết gửi vào đâu
Thù này tạc dạ mãi nghìn sau
Không đội trời chung quân cướp nước
Đáy lòng chôn chặt, hận ngút đầu.
Cũng bởi thiên tài của “đảng ta”
Có tầm chiến lược biết nhìn xa
Nhưng quên kẻ cướp ngay sát nách
Cửa mở toang rước giặc vào nhà.
Mười năm âm ỉ bởi chiến tranh
Biên giới Việt – Trung đất giáp ranh
Dã tâm bành trướng, quân cướp nước
Trung Quốc nhằm bắn thẳng dân lành.
Ôi thật oai hùng lẫn lớn lao
Binh hùng kèm tướng mạnh biết bao
Cậy to đi bắt nạt kẻ yếu
Tự hào chăng hả lũ giặc Tàu?
Cũng thật vinh quang hỡi nước Nam
Mối thù xương máu vẫn còn găm
Sao vội khom lưng luồn cúi giặc
Lịch sử chống Tàu giấu biệt tăm.
Suốt ngày ra rả chống giặc Tây
Đánh Pháp, đuổi Mỹ tự hào thay
Thế còn Trung Quốc năm “bảy chín”
Vỏn vẹn ba dòng cụt ngủn này?
Căm thù, dân bèn dựng tấm bia
Khắc ghi tội ác giặc xưa kia
Mối thù nghìn kiếp dân tộc Hán
Đau thương uất hận với chia lìa.
Giếng cũ giờ đây bị bỏ hoang
Đục bia ghi chép lũ sài lang
Bao nhiêu tội ác, bao thù oán
Vùi lấp giữa rừng với thời gian.
Mỗi năm, ngày mười bảy tháng hai
Nỗi đau lại tái hiện chốn này
Kẻ đang cầm nắm bao quyền bính
Cấm không tưởng nhớ, lạ lùng thay?!
Tổng Chúp giờ đây sao thảm thương
Vùi lấp giữa rừng với gió sương
Muốn vào thắp hương hồn oan khuất
Phải phát cây, vạch lá tìm đường.
Chuyện cũ tưởng rồi sẽ phôi pha
Bốn mươi ba mạng, thật xót xa
Muốn đem giữ chặt nơi sâu thẳm
Vậy mà sao mãi chẳng nhạt nhoà?
Hai mươi chín năm vẫn lặng im
Dân Việt bị bưng bít thông tin
Nỗi đau bờ cõi, sao tê tái
Chuyện Tàu giết ta vẫn im lìm.
Bao năm vẫn giấu nhẹm đó thôi
Nỗi đau rồi cũng sẽ dần trôi
Bỗng nhiên sao giờ đây rôm rả
Thi nhau đấu tố giặc tơi bời?
Tự nhiên sao Trung – Việt lạ thay?
Bạn vàng nay lật mặt ở đây
Cộng sản vốn xưa nay truyền thống
Trở mặt nhanh như trở bàn tay.
Bốn mươi năm cũng đã trôi qua
Nỗi đau dần cũng sẽ nhạt nhoà
Mong sao người ở nơi chín suối
Cửu tuyền thanh thản với cỏ hoa!
Thiêng liêng Tổ quốc Việt Nam ta
Đất nước yên bình, bướm vờn hoa
Biên cương vẫn bạt ngàn sim tím
Lưu giữ danh thơm, sử nước nhà.
– Trung Nghĩa –
Viết vào đêm 16 rạng sáng ngày 17/02/2019

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=4755475054569159&id=100003201355505&mibextid=qC1gEa