Elise Ha
Có lần Anh nói với cô, điều làm Anh yêu thích nhất nơi người phụ nữ không phải là khuôn mặt trái xoan, bờ môi quyến rũ, ánh mắt dịu dàng hay những ngón tay nuột nà mềm mại. Mà là đôi gót chân hồng hào, mềm thơm như những cánh sen bao giờ cũng làm người đối diện ngẩn ngơ, đánh rơi hồn. Anh nói chỉ những người coi trọng bản thân đến tận gót chân mới có thể nâng niu mọi cái đẹp trên đời. Hơn hết đó là sự tử tế với chính mình.
Thời mới lớn, những gót chân xung quanh mà cô thấy, phần đông là những gót chân nứt nẻ, khô cằn như đồng ruộng tháng Năm; hay những gót chân da dầy lên vì phải bám chân trên cát mà đi, mang gánh mà gồng. Nhiều nhất là gót chân nâu đen xỉn màu bùn, sình bên chum nước sau buổi làm đồng. Giờ nhớ lại, cô chợt nghĩ, có lẽ giây phút thảnh thơi nhất trong đời của những người phụ nữ chính là phút giây họ chầm chậm múc nước từ trong ang, chầm chậm dội xuống hai bàn chân lấm, trả lại cho gót chân vẻ đẹp bình dị của nó. Cô yêu khoảnh khắc trước khi về nhà, ngắm nhìn những cô thôn nữ khỏa chân trong ao, trong mương nước, trả bùn sình, trả phù sa về cho cánh đồng… Như thể chẳng còn nợ gì nhau.
Thuở ấy! Cô và dám bạn gái khoảng 16, 17 , cái tuổi mộng mơ và lắm tò mò, thường hay tụ lại và bàn về chuyện tình yêu. Một trong những “đề tài”….. ngày đó của bọn cô có liên quan đến gót chân. Cô nhớ mãi cái thời mới lớn hoang mang và khờ khạo. Chuyện xé cánh hoa cúc ra bói yêu – không yêu là chuyện quá chừng quen thuộc. Một người bạn của Cô lúc ấy, cứ ngẩn ngơ không biết anh chàng ở trọ cao ráo đẹp trai học trên mình hai năm kia có yêu mình hay không. Dùng dằng đắn đo rất lâu, sau đó cô bạn mới thổn thức kể:
Một lần đang nằm đọc sách, gió hiu hiu cô ngủ lúc nào không biết. Và rồi cô bị đánh thức vì… một cái hôn. Không phải hôn trán, không hôn má, không hôn môi, mà một nụ hôn ở… gót chân. Cô gái bé nhỏ hốt hoảng, không biết nên làm gì? Cuối cùng cô quyết định giả vờ ngủ, không hay biết. Và rồi, những giờ sau đó là những giờ khắc khoải. Và cả tuyệt vọng khi nhìn vào mắt chàng trai, cô ấy không nhận thấy một điều gì lạ thường. Như thể nụ hôn ở gót chân kia là một giấc mơ…..
Tội cho cả lũ bạn choai choai cứ ngồi mơ mộng, phân tích, phỏng đoán và… mù tịt: Nào là phải có tình cảm gì đó mới hôn chứ? Nhưng nếu có gì sao chàng không nói, sao thái độ chàng bình thường? Sao chàng không hôn trên trán mà hôn ở gót chân? Hẳn là chàng còn điều gì e ngại?…Nhưng phải trân trọng thế nào chàng mới hôn ở gót chân?….Bao nhiêu là câu hỏi đi dọc đi ngang trong những mái đầu chụm lại. Một nụ hôn đã là quá bất thường với cô gái 16, 17 thơ ngây ngày đó, một nụ hôn ở gót chân còn là cả một ẩn số. Bọn cô lúc ấy hồn nhiên và xoàng xĩnh đến mức đem cái gót của bạn mình ra… phân tích coi, có cái gì hấp dẫn. Than ôi, dưới mặt trời, dưới bao con mắt săm soi, còn nét đẹp nào, còn duyên dáng nào, còn bí ẩn nào để quyến rũ nữa?
Sau này Cô đem chuyện gót chân ra kể với Anh. Anh bật cười to vì sự ngây thơ của người mình yêu. Đoạn, Anh ôn tồn phân tích bằng giọng nói trầm ấm:
“Nhỏ nè! Chẳng thể nào có một kết luận tình yêu bằng một nụ hôn duy nhất. Đôi khi chỉ là chàng trai năm ấy không cầm lòng được trước một gót chân son, như ta không cầm lòng trước một nụ sen hồng, bèn cúi xuống đặt vào đó một nụ hôn. Vậy thôi. Lăn tăn mà làm gì.” Nói xong anh nheo mắt cười nhìn cô. Bướng bỉnh, không hài lòng với lời giải thích của anh, cô cong môi cãi lại “ Cơ mà hôn gót chân không gọi là yêu, vậy với anh thế nào mới là tình yêu thật sự?”
Anh không cười nữa. nghiêm nét mặt, nhìn thật sâu vào mắt cô, dịu dàng nói:
-Em à! Ở đời ai cũng yêu cái đẹp, chỉ có ai biến cái xấu, thành cái đẹp của riêng mình, ấy mới là tình yêu đích thực…
Nói xong, anh nâng gót chân của Cô lên, lấy kem thoa vào lớp da sần sùi, bàn tay anh thật mềm, cứ thế xoa nhẹ quanh hai bàn chân cô, chầm chậm, chầm chậm. Cô vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng, anh đã cúi xuống đặt nụ hôn thật sâu lên gót chân và nói khẽ đủ mình cô nghe:
“Gót ngà thướt tha đường làng gió
Chân bùn lao đao ruộng nương già”
….Anh đố em đối lại được ?
Đã bao năm trôi qua, hình ảnh chàng trai năm nào, nâng niu gót chân chai sần của cô, mà trân quý như ngọc ngà, vẫn còn nằm nguyên vẹn trong trái tim cô. Cám ơn Anh đã đến một lần trong đời, giúp cô hiểu được tình yêu thật sự, không phải trên môi miệng, cũng không cần thề non hẹn biển, mà là ở những cử chỉ yêu thương, và sự đồng điệu của đôi tâm hồn dành cho nhau. Đâu đó trong tiềm thức, hai câu thơ xưa lại trở về. Nhớ lại vẫn còn nợ Anh, nhưng sao bao con chữ như cạn kiệt. Hỡi cảc thi nhân, có ai đọng lòng trắc ẩn, giúp cô đối lại hai câu thơ trên?