– NÓNG HỔI – CỦA NV PHƯƠNG PHƯƠNG.
Hôm nay, có hai bạn inbox hỏi tôi: Vũ Hán, sao rồi bạn ơi? Tôi thực sự áy náy, vì mỗi ngày tôi vẫn được bản dịch của anh PHUC KHANG. Tôi vẫn đọc đều nhật ký. Hiện nay, tôi đang chuyển tải nội dung bản dịch cuốn “Last days of the mighty Mekong” vì tình hình ĐBSCL quá nóng. Nhưng đại dịch “Cúm Vũ Hán” cũng nóng không kém. Nên giờ tôi chuyển các bạn đọc trích đoạn nhật ký ngày 17 và 18/3.
Ngày 17 tháng 3. Ngày thứ 55 phong thành.
“TÔI GỌI CHO MẸ TÔI MUỐN CHÁY MÁY LUÔN!”
Thời tiết khá tốt. bước ra ngoài đổ rác, nhìn thấy những hoa đào dưới con dốc, xuyên qua tàn cây. Có một chút thơ mộng: “Bụi cây bất đậy sắc xuân đoạn, một nhánh hồng đào xuất tường lai”. Toàn bộ sân của Viện Văn Liên, ngoại trừ không có người, mọi thứ vẫn như bình thường.
Hôm nay chỉ có một ca nhiễm mới. Ngày càng có nhiều bệnh nhân nguy kịch đã được giải cứu, nhưng sẽ mất nhiều thời gian để họ phục hồi hoàn toàn.
Trên thực tế tại Vũ Hán, có một nhóm lớn những người già cô đơn khi con cái ra ngoài làm ăn, và người già sống cô đơn một mình. Cuộc sống của họ cực kỳ khó khăn. Vài ngày trước, ông Tăng, người mà tôi quen biết, đã nói chuyện với tôi về bà mẹ của ông ta. Ở Vũ Hán, có một tiệm nổi tiếng tên Lão Thông Thành. Bánh tàu hủ ky của Lão Thông Thành, cũng là món ăn nhẹ phổ biến nhất. Ông Tăng bạn tôi là cháu của người sáng lập lão Thông Thành.
Mới đây, ông Tăng nói với tôi, mẹ ông hiện đã 97 tuổi và sống trong khu cư xá nhân viên của Đại học Hồ Bắc. Tất cả anh em con cháu đều ra ngoài làm việc, và chỉ còn một em trai còn ở lại Vũ Hán. Sau khi cộng đồng đóng cửa, cũng không thể đến nhà của mẹ mình. Người mẹ thích sống một mình và được người làm việc bán thời gian chăm sóc. Sức khỏe thể chất và tinh thần của mẹ anh ta, cũng tương đối tốt. Tuy nhiên, người làm việc bán thời gian bị cách ly bên ngoài. Người mẹ ở nhà một mình. Bà cụ hầu như không thể làm bất cứ điều gì trong bếp và không thể mua đồ dùng sinh hoạt. Mà cho dù rau cải giao đến tận cửa, cụ cũng không biết cách nấu nướng. Và bà cụ thậm chí còn không biết sử dụng di động hoặc WeChat. Ông Tăng cho biết ông rất lo lắng đến nỗi “gọi điện thoại cho mẹ gần như cháy máy luôn”.
May mắn thay, cộng đồng ở Đại học Hồ Bắc nhanh chóng cung cấp dịch vụ. Cụ nói chỉ muốn Màn Thàu và dưa chua… chỉ cần hâm nóng là ăn được. Ủy ban khu phố đã nhanh chóng mua những loại thực phẩm này và giao nó đến cửa. Rồi bác sĩ của trường, các đồng nghiệp, các học sinh cũng giúp đỡ khi nghe tin này. Khi họ giao đồ, còn giúp cụ mở nắp chai mật ong hay chai nước tương truyền qua cửa. Ông Tăng nói, mỗi ngày ông “nói chuyện với mẹ, cảm nhận được âm điệu dễ chịu của bà cụ…Bà kể “Họ lại cho tôi thêm ba lần thức ăn, tôi chưa bao giờ được hưởng sự chăm sóc như vậy trong đời, lần này nhà trường thực sự đã làm quá tốt”
97 tuổi! Sống một mình, mà còn viết lách mỗi ngày, ung dung trải qua biết bao ngày phong thành. Thật là một cụ già ngoan cường! Làm mọi người kính trọng, làm mọi người bái phục. Nhưng xét về lâu dài, rõ ràng là người già không thích hợp, để duy trì cuộc sống theo cách này. Tại Vũ Hán, có hơn hàng ngàn hàng vạn người cao tuổi cần sự hổ trợ như vậy.
Có một điều quan trọng khác phải được ghi lại hôm nay: đội ngũ y tế hổ trợ Hồ Bắc đã bắt đầu liên tục rút lui. Họ đã mạo hiểm đến để giải cứu chúng tôi vào thời điểm nguy cấp nhất ở Hồ Bắc. Mọi người dân Hồ Bắc, đều có tấm lòng tri ân với họ. Hơn 40.000 thành viên đội ngũ y tế, không ai bị nhiễm bệnh, vạn lần may mắn ! Tình cảm tiễn biệt họ thật sâu hơn biển. Khi đoàn xe của họ rời đi, dân VH đứng trên ban công của mỗi nhà và hét lên, Cảm tạ các bạn! Các bạn khổ cực quá rồi! Tạm biệt ! Nhìn cảnh đó ai mà không rơi lệ. Người ta nói dân thành phố Tương Dương, Hồ Bắc đã viết ra danh sách tên của tất cả các thành viên đội ngũ y tế đó và quyết định tất cả các danh lam thắng cảnh loại A và 25 khách sạn cấp sao trong khu vực sẽ miễn phí cho họ trọn đời.
Ngày 18 tháng 3. Ngày thứ 56 phong thành.
TRẢ LỜI THƯ CẬU THIẾU NIÊN TỰ XƯNG 16 TUỔI
Trời trong xanh, ánh nắng chói chang, có một cảm giác như đi suốt đến mùa hè vậy. Có ánh nắng nhưng không ẩm ướt, đó là tiết trời rất sảng khoái ở Vũ Hán. Kỳ thật, cái tôi yêu thích Vũ Hán, lý do khí hậu cũng là điều rất quan trọng. Vũ Hán có bốn mùa rõ rệt, và mỗi mùa có cá tính riêng của nó. Nói theo cách của người dân Vũ Hán, cái nóng mùa hè, nóng đến chết, cái lạnh của mùa đông cũng lạnh đến chết. Mùa xuân có một khoảng thời gian ẩm ướt, và mùa thu thì trời cao quang đãng, luôn luôn sảng khoái mỗi ngày. ..
Tiếp tục nói về dịch bệnh. Dịch bệnh đã được cải thiện từng ngày, từ khi kết thúc thời kỳ đầu hỗn loạn và đau đớn, bây giờ rõ ràng tình hình đã được kiểm soát. Hôm nay, chỉ có một ca nhiễm mới. Vẫn còn 10 người chết và ca nghi nhiễm là con số không.
Buổi chiều, tôi gọi cuộc nói chuyện dài với một người bạn bác sĩ làm việc ở tuyến đầu. Đối với một số điểm, chúng tôi không được nhất quán, chẳng hạn như việc phải qui trách nhiệm. Bạn bác sĩ tin rằng bây giờ bàn chuyện truy trách, chắc không ai muốn làm. Nhưng tôi nghĩ rằng, bây giờ dịch bệnh đang trong giai đoạn cuối, mọi người đều còn nhớ đủ mọi chuyện nên đây là thời điểm tốt nhất để ghi nhớ lại. Trách nhiệm của ai phải làm cho rõ, nếu không, làm thế nào có thể đối mặt với hàng ngàn người đã qua đời, và càng rất nhiều gia đình người Vũ Hán đã trải qua đau khổ?
…Hôm nay,còn một điều nữa tôi không thể tránh né. Đoán rằng có rất nhiều người, đang chờ xem câu trả lời của tôi. Đó là chuyện: một người tự nhận mình là học sinh cấp ba, mười sáu tuổi, viết cho tôi một bức thư ngỏ công khai với nhiều nghi ngờ thách thức, buộc tôi trả lời.
Vô số bạn bè nói với tôi rằng, đây rõ ràng không phải do một học sinh mười sáu tuổi viết, mà nó giống như một “tác phẩm” của một gã vô liêm sĩ nào đó, khoảng năm mươi tuổi. Tuy nhiên, tôi vẫn sẵn sàng trả lời.
Này, chàng trai trẻ, bạn viết không tệ. Bức thư của bạn làm tôi nhớ đến một bài thơ tôi đọc nhiều năm trước. Bài thơ này được viết bởi Bạch Hoa (nhà thơ và nhà biên kịch Trung quốc 1930-15/1/2019), tôi tự hỏi nếu bạn đã nghe nói về ông ta: một nhà thơ và nhà biên kịch tài hoa. Tôi đã đọc bài thơ đó vào khoảng năm 12 tuổi. Đây là thời kỳ “Cách mạng Văn hóa” vào năm 1967. Vào thời điểm đó, cả một mùa hè ở Vũ Hán, đang là một đấu trường. Chính trong năm đó, một học sinh tiểu học lớp năm như tôi, đã nhận được một tập thơ của Bạch Hoa, tập thơ có tựa đề là “Những tờ rơi được nghênh đón chống lại ngọn giáo sắt”. Bài thơ đầu tiên là “Tôi cũng đã từng có thời thanh xuân như bạn”. Câu đầu tiên của bài thơ: ” Tôi cũng đã từng có thời thanh xuân như bạn, chúng tôi thời đó cũng giống như các bạn thời này.” Khi tôi đọc bài thơ này, tôi đã rất phấn khích và luôn luôn ghi nhớ nó.
Chàng trai, bạn nói bạn 16 tuổi. Khi tôi 16 tuổi, đó là năm 1971. Vào thời điểm đó, nếu ai đó nói với tôi: “Cuộc cách mạng văn hóa là một thảm họa”, tôi chắc chắn sẽ nhảy ra và chiến đấu với họ đến bể đầu đổ máu, cho dù đến ba ngày ba đêm. Từ năm 11 tuổi, tôi được giáo dục rằng “Cách mạng văn hóa là điều tốt.” Khi tôi 16 tuổi, tôi được giáo dục như thế đã 5 năm. Nên làm sao thuyết phục được tôi bằng ba ngày ba đêm? Vì vậy, tôi muốn nói với bạn, những nghi ngờ của bạn sẽ sớm được trả lời. Và câu trả lời này là chính bạn phải tự trả lời cho mình. Mười hay hai mươi năm sau, sẽ có một ngày, bạn sẽ chợt nghĩ ra, ồ, sao lúc đó mình quá ấu trĩ , mình hảnh xử quá bỉ ổi. Tất nhiên, nếu bạn cứ được dẫn dắt bởi nhóm người cực tả, bạn có thể không bao giờ có câu trả lời, suốt đời sẽ cứ vẫy vùng trong vực thẳm cuộc sống.

Tôi muốn tâm sự một chút. Thời đại 16 tuổi của tôi còn tệ hơn bạn nhiều. Tôi thậm chí không được nghe thấy mấy từ “suy nghĩ độc lập”. Tôi chưa từng hiểu rằng con người cần phải có suy nghĩ độc lập. Những gì giáo viên tôi nói, nói cái gì, là nghe theo cái đó. Đài phát thanh nói cái gì, cũng nghe theo cái đó. Năm tôi 21 tuổi , 10 năm sau, mới kết thúc thời kỳ« Cách mạng Văn hóa ».Trong mười năm này, tôi đã trưởng thành như vậy. Tôi chưa bao giờ là chính mình. Bởi vì tôi chưa bao giờ là một người độc lập, tôi “ngạo nghễ” làm cái đinh vít trên dây chuyền cổ máy. Chuyển động theo cổ máy, máy dừng, tôi dừng, máy chuyển động, tôi chuyển động. May mắn thay, cha tôi nói: lý tưởng lớn nhất cuộc đời ông là, hy vọng rằng tất cả các con ông có thể đi học đại học.
Cho dù thời niên thiếu của tôi tôi được giáo dục toàn là những điều ngu ngốc, nhưng tôi đã học đại học trong tuổi thanh xuân. Tôi đã ở đó, như đói như khát nhảy vào học tập và trao dồi đèn sách , tranh luận với các bạn cùng lớp về các chủ đề có ý nghĩa, và cũng bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình, cuối cùng tôi được hiểu rằng, tôi phải suy nghĩ độc lập. 10 năm CM văn hóa, tôi đấu tranh suốt với chính mình. Tôi muốn dọn sạch sành sanh rác rưởi và chất độc, mà trước đây đã bị nhồi nhét vào đầu và học cách suy nghĩ bằng chính đầu óc của mình. Tất nhiên, học được những điều này, là dựa trên kinh nghiệm trải qua trong quá trình trưởng thành, đọc sách, quan sát và làm việc chăm chỉ của chính mình.