Chúng ta đã làm gì để đồng bào mình chết thảm như vậy ?
Đây là câu hỏi (mà tôi thấy hay) nên mượn đem về treo trên trang facebook của mình, như để bày tỏ tình cảm mà mình không thể thố lộ ra được, sau khi đọc những giòng tuyệt mệnh của một cô gái bạc mệnh, trong số 39 người chết ngộp trong xe đông lạnh, trong lúc đi tìm đường sang Anh. Nguyên thủy là của facebooker Nguyen Hoang Anh.
Thấy tôi “treo” câu hỏi, có người hỏi lại “chúng ta” ở đây là ai ?
Xin thưa rằng “chúng ta” ở đây là những người “đồng bào” sống chung một nước, có cùng lịch sử, nói cùng một thứ tiếng, sinh ra “từ một bọc” trong bụng mẹ.
“Chúng ta” ở đây là loài người, là loài linh vật do thượng đế sinh ra, có bản năng ưu việt hơn loài thú.
“Một con ngựa đâu cả tàu không ăn cỏ”. “Chúng ta” ở đây những người cùng một mẹ sinh ra. Chúng ta hiển nhiên có chung nỗi đau trước những cái chết thê lương của người Việt mình. Vì đó là “nghĩa đồng bào”. Chúng ta không thể tệ bạc hơn loài ngựa.
Ngay cả những quốc gia Châu âu, Mỹ… người dân ở đó cũng bày tỏ nỗi bi ai, thắp nến tưởng niệm đến những người xấu số, như một sự chia sẻ đau thương đến gia đình những người đã mất. Vì đó là tình liên đới “nhân đạo” giữa “người” với “người”. Chúng ta không thể tệ bạc với đông bào mình, còn thua cả người dưng nước lã.
“Chúng ta” ở đây còn là những nhà lãnh đạo quốc gia, những người có trách nhiệm trước những thịnh suy, thăng trầm của đất nước.
Nếu người dân thành công là do công lao của lãnh đạo thì khi người dân thất bại cũng là do trách nhiệm của lãnh đạo. Lãnh đạo đã làm thế nào để đất nước không còn là “đất sống”, khiến người dân liều chết bỏ quê cha đất tổ ra đi. Trách nhiệm việc này là nơi người lãnh đạo.
Ông Trọng thường hay nói: đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ như ngày hôm nay.
Cơ đồ của ông Trọng và đảng của ông là gì ?
Những người cộng sản Việt đã làm những gì, từ bao nhiêu thập kỷ hòa bình, để bây giờ người dân phải đi “tha phương cầu thực” ?
Những người cộng sản Việt đã làm gì trên đất nước này, để bây giời người dân “thà chết” cũng phải bỏ nước ra đi ?
Và tất cả “chúng ta”, trách nhiệm của chúng ta là gì ?
Chúng ta đã làm gì để một nhúm người tiếm danh “đại diện cho lợi ích của người lao động”, “đại diện cho lợi ích nhân dân cả nước” lộng quyền sinh sát bóc lột, trấn áp, cướp đất, cướp nhà… dân chúng khắp nơi nơi. Họ cho ai sống thì người đó sống, cho ai chết thì người đó chết. Đến đỗi bây giờ người dân “biết chết” cũng phải bỏ nước mà đi.
Chúng ta đã thấy họ “tiếm danh” mà không ai dám nói. Chúng ta thấy họ “lộng quyền” cũng không ai dám nói. Những người chết thảm trong thùng xe đông lạnh trách nhiệm trực tiếp là do giàn lãnh đạo bất tài. Trách nhiệm gián tiếp là do chúng ta.
Chúng ta phải thế nào nên mới có một giàn lãnh đạo bất lương, bất tài, tham ô, nhũng lạm… phá nát đất nước như vậy.
Trách nhiệm cũng do chúng ta, đã để cho tình liên đới dân tộc, nghĩa đồng bào, đạo đức nền tảng giống nòi… tan thành bọt nước dưới chân của những người “mang dòng máu lạnh” của loài rắn độc nhiễm đạo đức duy vật ..
28-10-2019
Xô viết Đồng Tâm.
Vậy ông Trọng mới là người chỉ huy tối cao đứng sau vụ đàn áp đẫm máu Đồng Tâm. Ba người công an, cảnh sát cơ động bị thiệt mạng trong biến cố được ông Trọng ban huy chương “chiến công hạng nhứt”.
Thì ra vụ “quân đội nhân dân” và “công an nhân dân” đánh úp “nhân dân” Đồng Tâm lúc 4 giờ sáng là một “cuộc chiến tranh”. Bởi vì, theo qui định của pháp luật, chỉ có những chiến sĩ hy sinh trong một cuộc chiến vệ quốc mới được vinh danh, được truy tặng “huân chương chiến công hạng nhứt”.
Công an, quân đội từ nhân dân mà ra, từ nhân dân mà có. Vụ Đồng Tâm, quân đội và công an theo lời của ai mà mở cuộc hành quân “đánh” (cho chết mẹ) nhân dân ?
Hôm qua tôi có viết ý kiến phản đối thủ tướng Phúc về việc vinh danh những người tử nạn trong vụ đàn áp Đồng Tâm. Tôi tưởng rằng đây là chủ trương của ông Phúc. Tôi cho rằng những người tử nạn này có thể chết vì phục vụ cho tài phiệt đỏ hay chết do thiếu chuyên nghiệp. Họ có thể chết vì cấp lãnh đạo đã đánh tráo mục tiêu. Thay vì bảo vệ và thi hành luật họ trở thành những người “ngồi xổm” lên luật. Những người này không hề có công lao gì trong công cuộc “bảo vệ đất nước”. Vinh danh họ như vậy là phỉ báng vong linh của hàng triệu anh hùng liệt sĩ vì nước quên thân.
Thực tế thì tôi viết chưa đủ. Chủ trương vụ này là ông Trọng. Ông Phúc và ông Tô Lâm, là người “đồng lõa”, thừa hành.
Ông Trọng là một người cộng sản hiếm hoi có bộ mã nho nhã thư sinh, có tác phong giản dị bình dân, như một kiểu mẫu “thiên tả” của giới trí thức Tây phương thập niên 60-70.
Nhìn rồi phê phán theo bề ngoài là “lầm chết”!
Ông Trọng mới là người có đầu óc cực đoan khuynh tả, chủ trương sử dụng bạo lực để giải quyết những tranh chấp thuộc phạm vi dân sự.
Theo tôi ông Trọng đã phạm sai lầm. Tranh chấp đất đi Đồng Tâm lưu cửu từ nhiều năm. Dân chúng ở đây đã mõi mệt với lối giải quyết “cù nhây”, lập lờ cả vú lấp miệng em của Nguyễn Đức Chung, chủ tịch UBND Hà nội, đại diện cho lợi ích của “nhà nước”.
Bên “nhà nước” nói đất tranh chấp là đất “quốc phòng”. Vấn đề là “nhà nước” không đưa ra được bằng chứng nào. Không có văn bản, cũng không có bản đồ.
Chính ông Chung đã ký cam kết với dân Đồng Tâm, nhìn nhận rõ “đâu là đất quốc phòng, đâu là đất nông nghiệp”.
Dân Đồng Tâm không ngờ là sau đó ông Chung “lật lọng”.
Đại biểu QH Dương Trung Quốc, người có ký tên vào giấy cam kết, nhìn nhận là điểm yếu của nhà nước là không đưa ra được văn bản, bản đồ hợp lệ chứng minh đất tranh chấp là “đất quốc phòng”.
“Nhà nước” không đưa ra được giấy tờ thuyết phục, vậy giấy tờ của phía Lê Đình Kình là hợp lệ.
“Nhà nước” trở mặt, “đánh” với dân không lại trên mặt giấy tờ, “nhà nước” đánh dân bằng “luật rừng”. Nhà nước của ông Trọng, ông Phúc, ông Tô Lâm, ông Chung… là nhà nước phản bội và lật lọng.
Hiện tượng dân Đồng Tâm không tin vào nhà nước trung ương, tự đứng ra tổ chức “chính quyền địa phương” để chống lại áp bức, bất công rõ ràng là mô hình “Xô viết”.
Ta có thể gọi là Xô viết Đồng Tâm. Thập niên 30 thế kỷ trước, dân Nghệ An và Hà Tĩnh sau những cuộc biểu tình chống áp bức của thực dân, tự động tụ hợp lại thành lập chính quyền. Lịch sử gọi đó là “phong trào xô viết Nghệ Tĩnh”.
Đảng cộng sản sống, và lớn lên nhờ bú mớn ở những bầu sữa “Xô viết”. Đảng này lấy sức mạnh từ nơi người dân nổi dậy chống áp bức.
Qua vụ “Xô viết Đồng Tâm”, đảng cộng sản bây giờ đã trở thành một lực lượng “nội xâm”. Lực lượng này đã phản bội lại nguồn gốc của chính họ
12-1-2020
********
Đồng chí Trọng tuổi đảng 53, lấy tư cách gì để giết đồng chí Lê Đình Kình 59 tuổi đảng ?
“Văn kiện là văn bia, còn để lại đời sau” là ý kiến của ông Trọng nhân buổi họp bộ Chính trị về vụ “hoàn thiện dự thảo văn kiện Đại hội 13 của đảng”, hồi trung tuần tháng hai 2020.
Theo tôi, đồng bào Hà Nội cũng nên chuẩn bị một “văn bia” thật “hoành tráng” cho vụ ông Lê Đình Kình.
Nắm toàn bộ quyền lực trong tay ông Trọng làm việc không kiêng dè một thứ gì.
Đồng chí Trọng tuổi đảng 53, lấy tư cách gì để giết đồng chí Lê Đình Kình 59 tuổi đảng ?
Dựa vào cái gì đồng chí Trọng truy phong “liệt sĩ”, ban huân chương “tổ quốc ghi công” cho ba ông công an chết vì “té giếng” ?
“Tổ quốc” được ông Trọng kéo xuống đứng ngang hàng với lợi ích của tài phiệt đỏ, của các nhóm lợi ích địa ốc.
Hôm qua quân của ông Trọng lại vô xét nhà bà Kình. Chắc là để “xóa” vết tích “trận đánh đẹp”. Còn không là để tìm bằng chứng “nhận tiền từ nước ngoài”. Ông Trọng đang cần những “bằng chứng” chắc như “bê tông” để xử vợ và đám con cháu ông Kình.
Theo tôi ông Trọng không cần làm “văn bia” chi cho mệt. “Bia miệng” của dân gian tồn tại cả ngàn năm rồi!
Bia miệng từ lâu đã ghi rằng: cán bộ đảng viên “ăn của dân không từ một thứ gì”.
Những năm qua ông Trọng “đốt lò”, loại khỏi vòng quyền lực một số “hạt giống đỏ” ra khỏi guồng máy nhà nước.
Vấn đề là “nhân sự hạt nhân” do ông Trọng và BCT sàn lọc trong đảng rồi đưa ra lãnh đạo “nhà nước và xã hội”. Đám “nhân sự hạt nhân” này biến thành sâu bọ, “ăn tàn phá nát đất nước”.
Trách nhiệm này về ai, nếu không thuộc về đảng, thuộc về ông Trọng ?
“Văn kiện” với “văn bia”, toàn là “lời chim chóc”!
Khi mà đảng vẫn “đứng ngoài” pháp luật, vẫn “đứng trên” nhà nước. Khi mà đảng viên không chịu trách nhiệm trước pháp luật về những hành vi của mình. Tất cả những “văn kiện”, văn bia của đảng đều là những lời xảo trá!
Nắm toàn bộ quyền lực trong tay, qua vụ xét nhà bà Kình hôm qua, ông Trọng đang muốn soạn lại một “kịch bản” coi được vụ Đồng Tâm.
Ông Trọng đang hề hóa đảng !
21-2-2020
**********
Sau vụ Đồng Tâm 9 tháng giêng, ngày 20 tháng giêng ông Trọng có bài “Đảng khai xuân khải hoàn” trên QĐND.
Không biết ông Trọng làm cuộc “thăm dò” ở đâu mà biết rằng “mỗi mùa xuân có Đảng là một mùa hạnh phúc, an vui với mỗi người dân và gia đình Việt.” ?!
39 người Việt chết trong thùng đông lạnh mồ chôn chưa xanh cỏ. Xác ông đảng viên 58 tuổi đảng Lê Đình Kình vừa mới động quan, hàng ngàn người tiếc thương đưa tiễn.
Những người này chắc không phải là người Việt rồi ông Trọng. Tới bây giờ cái cột đèn có chân thì nó cũng bỏ nước mà đi! câu này nói từ năm 1975, đến nay báo chí Anh vẫn còn nhắc lại. Vì thấy nó vẫn còn đúng.
Ông Trọng cũng nói rằng “đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ như ngày hôm nay.”!
Thì cũng đúng! Chưa bao giờ đất nước VN đứng “ngang vai” với Campuchia, Lào… trên các bảng sắp hạng các quốc gia trên thế giới.
Có lẽ ông Trọng muốn nói rằng “chưa bao giờ đảng ta có được cơ đồ như ngày hôm nay”.
Thật vậy. Trước kia ở trong rừng sống chiến đấu cùng cây súng bịch gạo với cục lương khô. Bây giờ đảng viên “rũ bùn đứng dậy sáng lòa”. Đảng viên nào cũng giàu sụ, lên xe xuống ngựa xa hoa. Từ bản chất người đảng viên đã trở thành những kẻ phản phúc. Phản phúc với cội nguồn vô sản, phản phúc với lời thề tranh đấu cho một xã hội công bằng.
Nhân danh “nước nghèo”, đại diện cho dân nghèo xách rá khắp thế giới ăn xin. Nhưng đảng viên đi đâu, lúc nào, cũng ngồi ghế máy bay hạng nhứt, ở khách sạn nhiều sao, ăn nhà hàng sang trọng. Đám tài phiệt cho VN mượn tiền chúng phải ngồi hạng bình dân, ăn uống có giới hạn tiêu xài. Họ không dám phung phí vì tiền cho VN mượn là tiền mồ hôi nước mắt của dân nước họ.
Đảng viên cộng sản trở thành những gánh nặng cho dân nghèo. Các nước lân bang, không có đảng cộng sản lãnh đạo, đất nước nào cũng giàu có hơn VN.
Đảng viên cộng sản phung phí mồ hôi nước mắt của dân nghèo, phung phí tài nguyên đất nước vô tội vạ. Đảng viên cộng sản trở thành một giai cấp phong kiến bất lương. Một ông đảng viên làm quan cả họ làm quan. Quan tham “ăn của dân không từ một thứ gì”.
Còn người VN ra nước ngoài, cái tủi hỗ thứ nhứt là tấm hộ chiếu. Đi đâu cũng không được “welcome”. Người Việt bỗng trở thành một thứ “persona non grata”. Người Việt cũng xấu hổ vì nhau. Lãnh đạo ăn cắp thì dân cũng ăn cắp. Thượng bất chánh hạ tất loạn. Tiếng Việt trở thành một thứ tiếng phổ thông ở các quốc gia Nhật, Hàn, Thái… thậm chí Campuchia. Những tấm bản viết bằng chữ VN cảnh cáo nạn ăn cắp!
“Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ như ngày hôm nay”!
Cơ đồ là gì ? “Một tay gây dựng cơ đồ, Bấy lâu bể Sở, sông Ngô tung hoành”. Nói về cơ đồ là nói về sự nghiệp vẻ vang.
Cơ đồ này to lớn quá quá ông Trọng. Cướp đêm là quan mà cướp ngày cũng là quan. Người dân phải bán máu lấy cơm. Chữ hiếu trở thành chữ trinh tiết mà con gái phải đem bán để nuôi dưỡng cha mẹ.
Vậy mà ông Trọng còn nói lấy được :”hiếm có dân tộc nào trên thế giới khi nói đến Đảng cầm quyền, nhân dân lại dành cho một sự trân trọng, tự hào, yêu thương như dân tộc Việt Nam đối với Đảng Cộng sản Việt Nam.”
Nếu nó thật sự như vậy thì tại sao ông Trọng không dám ra luật để cho dân VN đi biểu tình nhằm biểu lộ “lòng yêu thương” của họ đối với đảng ?
Tại sao ông Trọng không dám cho “xã hội dân sự” được nảy sinh. Người dân rất cần các hội đoàn độc lập để biểu lộ lòng “tự hào” của họ đối với đảng.
Ông Trọng nói điều này chắc cũng hồi hộp như đánh lô tô trong bụng. Đảng viên nào đúng đắn thì ai cũng bỏ đảng.
Ông Trọng luôn miệng cảnh báo việc “chệch hướng”, “tự chuyển biến tự chuyển hóa”, “diễn biến hòa bình”… trong đội ngũ đảng viên. Tức là ông sợ “đái trong quần” viễn tượng đảng viên phản tĩnh. Vì vậy ông Trọng mới ra lịnh “bụp” ông Lê Đình Kình.
Lời nói của ông Trọng “nổ” lớn tới đâu rồi cũng “bay” đi. Thực tế sẽ mãi mãi ở lại.
27-1-2020
**********