(Tác giả: Cao Xuân Sơn)
Chẳng còn gì bí mật nữa, giêng hai
mùa lễ hội, mùa rộn ràng, tở mở
vòng luân vũ của đất trời muôn thuở
em và tôi cứ chầm chậm mà già
Chẳng còn gì òa vỡ nữa, dần xa
những chếnh choáng hoa niên, ngất ngây thơ bé
mụ dì ghẻ thời gian giấu biệt bầy chim sẻ
ném cho ta mớ gạo thóc lạnh lùng
Năm tháng cỗi cằn, năm tháng bao dung
sau tất cả mưa nguồn rồi chớp bể
tuyệt vọng, hoang mang, nát tan, giằng xé…
ta nhìn nhau mỗi lúc mỗi nồng nàn
Ta nhìn nhau cỏ dại với hoa hoang
bất kể xuân, thu hay là đông, hạ
mùa tình ái ngọt ngào cho ai không biết sợ
cho những trái tim không biết đập cầm chừng
Chẳng còn gì bí mật phía thinh không
miền thiêng liêng trong ngực thầm nhắc thế
không chiêng trống vẫn rộn ràng như thể
còn bên nhau, còn lễ hội đời mình.