Tôi đã không kịp kể cho người phụ nữ câu chuyện của mình.
Chuyện thứ nhất.
Năm 1989 ông K làm chuyên viên ở văn phòng chính phủ, có vợ cả là bà đạo diễn nổi tiếng, vợ bé là một nhà báo. Cô vợ bé cặp với anh nhân viên nhà in báo Nhân Dân.
Ông K chơi với các ông Đội Tường, Phúc Phật. Dưới trướng hai ông này có rất nhiều đàn em, ông Đội Tường ở Sài Gòn, có lần ông K dẫn tôi vào Sài Gòn có đến nhà ông Đội Tường chơi. Còn ông Phúc Phật ở Hà Nội rất đông đàn em. Một trong số đó là anh Cường Thương Binh ở ngõ nhà tôi. Anh Cường hay đi cùng hội thương binh để đòi nợ hoặc gây áp lực vụ gì cần. Năm 85 đến 95 thì cánh thương binh là thế lực trong giang hồ ai cũng ngán.
Cả hai đều võ nghệ cao cường, cái này là thực chứ không phải đồn thổi, vì thời xưa dân anh chị đều giỏi võ cả. Ông Đội Tường thời trẻ, còn đánh ngã cả hai hiến binh Pháp để giải cứu đồng bọn mình.
Tôi hay đi theo ông K, nhiều lúc ăn ngủ ở nhà ông. Nhà ông có nhiều sách để tôi đọc, hơn nữa đi theo ông chứng kiến các mối quan hệ, học được nhiều điều. Không chỉ quan hệ với giang hồ, ông còn quan hệ với những nhà tư sản thời Pháp.
Ông chở tôi đến quán cà phê vợ bé ông trên chiếc xe 78 màu mắm tôm. Hai người nói chuyện gì với nhau ở phòng bên trong, tôi ngồi uống cà phê bên ngoài và ngắm bức tranh vẽ phố cổ Hà Nội, trong đó có một bức vẽ khu phố nhà tôi, nhà tôi nằm ở giữa bức tranh.
Lát sau ông K đi ra, mặt tím bầm, ông hất hàm ra hiệu tôi đứng dậy đi về.
Ông đi trước, tôi đi sau, chị vợ bé đi cạnh tôi nói nhỏ.
– Chị với ông ấy thôi nhau rồi, ông ý tức đấy, em khuyên ông ấy giúp chị.
Ngày trẻ, tôi thường mặc sơ mi xanh hay trắng dài tay, bỏ trong quần âu, đi dép xăng đan da, tóc chải rẽ ngôi. Nói năng với người lớn lễ phép thưa gửi vâng dạ. Chính thế nên ông K đi đâu hay đưa tôi đi cùng như kiểu tiểu đồng ngày xưa.
Ông K chở tôi về nhà ông, mặt ông vẫn tím ngắt, răng nghiến chặt. Vào đến nhà, ông ngồi trên ghế salon cẩm lai mới nói.
– Tao phải dạy cho bọn này bài học. Mày nấu cơm, ăn xong tao mày đi tìm mấy thằng, bảo chúng đập chết thằng ranh kia.
Thằng ranh kia là cái anh làm ở nhà in báo Nhân Dân.
Tôi lụi cụi nấu cơm, khi xới cơm, tôi hỏi ông K.
– Cháu nhìn chúng nó hung hãn lắm, nhỡ nó quá tay người ta làm sao thì liệu nó có khai ra mình không, mà bọn đó đi đến đâu ai cũng biết cả. Bọn nó đi đâu, làm gì cũng phải mấy thằng kéo nhau đi, từ đầu ngõ người ta đã biết bọn chúng đến để có chuyện rồi.
Ông K ngừng ăn, ông chống đũa xuống rìa mâm, tiếng nói rít qua hàm răng đang nghiến.
– Kệ mẹ nó, cứ xử cho nó một trận đã.
Tôi không nói nữa, để ông có thời gian suy nghĩ về việc nhờ người. Cơm xong tôi dọn dẹp, pha trà, lúc tôi rửa bát thì ông nằm trên salong vắt tay trên trán nghĩ.
Tôi ra giá sách nhà ông rồi lấy ra cuốn Ông Già Và Biển Cả thốt lên.
– Ôi nhà chú có cuốn này à, cháu nghe nói mà chưa đọc.
Tôi cầm sách ra ghế ngồi đọc.
Ông K nhìn tôi đang đọc sách, lật đến trang thứ ba hay thứ tư gì đó, ông nhỏm dậy nói.
– Làm sao mà cho thằng kia một trận mà không ai biết nhỉ, nhờ bọn kia thì ầm ĩ ngay.
Tôi gấp sách, nghĩ một lúc rất vẻ đắn đo, rồi nói.
– Chú để cháu làm.
Ông K ngồi thẳng lại trước mặt tôi, ông hỏi.
– Mày làm được chứ ?
Tôi gật đầu, đứng dậy cất cuốn sách lại chỗ cũ trên giá. Cuốn sách ấy trong nhà tôi cũng có, tôi mới mua và đọc cách đó mấy tháng.
Tôi mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần âu, tóc rẽ ngôi, chân đi dép xăng đan da, đeo cầm cái ống da mà hội sinh viên kiến trúc, mỹ thuật hay đựng bản vẽ. Đi trên chiếc 78 mắm tôm của ông K, đến một cái ngõ ở phố Hàm Long, ở đó có một ngôi nhà có nhiều căn hộ. Dạng một số nhà, nhưng đi vào có cái sân to, xung quanh cái sân là những căn hộ nhỏ.
Ngoài sân có một bà phụ nữ đang nhặt rau, tôi hỏi nhà anh in báo Nhân Dân, bà chỉ cho tôi nhà phía đối diện. Tôi vào thấy anh ta đang ngồi nghe nhạc nước ngoài, anh ta hỏi tôi tìm ai.
Tôi tháo cái ống da xuống, lấy ra cái ống tuýt sắt bọc giấy trắng kín, cúi người vụt một nhát thật mạnh vào ống chân anh ta.
Một tiếng cốp khô khốc của ống sắt đập vào xương ống chân.
Anh cúi ôm chân và ngã vật ra, miệng ú ớ.
Cái đòn vụt ống chân, các bạn cứ thử thì biết, đau buốt đến óc luôn, không kêu nổi. Tôi gõ cái ống sắt vào đầu anh, đập nhẹ nói.
– Đm mày, tự nghĩ xem láo với ai nhé.
Tôi đi qua cái sân, bà già vẫn đang cắm đầu nhặt rau.
Từ tốn, không vội vã, tôi đi ra đầu ngõ chỗ dựng xe, cho lại cái ống tuýp nước vào ống da, đeo qua vai và đạp nổ máy xe, rồi rời đi.
Có vài người quanh đó, chẳng ai biết gì.
Một năm sau ông K về hưu , ông chuyển vào Sài Gòn làm ở một công ty khoáng sản. Khi đi ông đưa lại cho tôi cái xe máy 78 màu ghi. Trong một năm đó, ông coi tôi như là bạn tri kỷ.
Cái xe tôi đi thời gian rồi bán cho anh Tùng Mờ, anh Tùng giờ ở bên Tiệp mà mới tháng trước tôi vừa qua thăm.
……………………………………
Chuyện thứ hai.
Năm 1992, thằng Hưng ở Thi Sách đến tìm tôi. Nó bảo.
– Tôi nhận vụ chém người lấy 7 chỉ vàng, người ta bảo phải chém đi viện khâu mới được tiền. Tôi nhận nửa tiền rồi, nhưng mà chưa biết làm thế nào, ông mách nước cho tôi làm, ông chỉ cần bày cho tôi thôi, tôi chia ông 1 chỉ.
Tôi hỏi chuyện gì mà phải chém người đến thế, mà chém ai.
Hoá ra lại là tình ái, nạn nhân lần này là một tay đạp xích lô. Nhưng đạp xích lô ngày ấy có nhiều người là dân bến bãi, họ cứ vất hàng lên xe rồi ép giá, nạn nhân là một người thuộc dạng ấy. Bảo sao giá đến 7 chỉ vàng.
Người thuê chém là bạn thân của nạn nhân, anh ta yêu một cô gái, anh xích lô lại chơi với nhà cô gái kia, anh ta ngăn không cho yêu vì lý do anh bạn mình có vợ rồi.
Thế là anh bạn thân tức, thuê thằng Hưng chém ông bạn của mình. Vì tính chất là bạn bè, nên không muốn lộ chuyện đứng thuê.
Tôi cả thằng Hưng đã vài lần đi với nhau, có lần cướp đám xóc đĩa vỉa hè ban đêm. Nó nhiệm vụ cầm dao ai chống thì chém, còn tôi vơ tiền. Lần ấy có kẻ đưa tay định lấy lại tiền trên mặt bạc, thằng Hưng chém thẳng xuống cánh tay, may thằng kia rút lại nhanh.
Cướp về tôi chửi nó, đm mày có mấy đồng bạc cò con ngoài đường mà mày suýt chém cụt tay người ta, làm cái gì phải tính, ngu như mày được tí tiền không bõ đi tù.
Nó bảo lúc đó không nghĩ được, tôi chửi đm mày càng lúc như thế, càng những giây phút như thế, càng phải tỉnh táo, phải nghĩ.
Đến vụ này, tôi nghĩ không giúp nó, có khi nó chém dăm bảy nhát thẳng tay, người ta không chết thì cũng thương tật suốt đời, tính nó tôi biết qúa.
Tôi và nó đi quan sát đối tượng, thấy đối tượng đang bế con ngồi cửa, tôi ngồi sau rút con dao ở sau lưng nó nhảy xuống, tiến đến người đàn ông đang ôm con, tôi vung dao cao chém mạnh xuống đầu anh ta.
Nhưng khi lưỡi dao cách đầu anh ta chừng 5 cm, tôi không dùng sức mạnh nữa mà để dao chạm đầu anh ta rồi cứa một nhát.
Anh ta chưa biết chuyện gì, máu đã tràn xuống mắt, hai tay con bế con, anh ta sợ hãi ôm ghì con quay lưng che, không dám kêu.
Tôi lên xe, thằng Hưng mặt trắng nhợt. Hôm sau nó mang lại đưa tôi 3,5 chỉ vàng. Có 3 cái nhẫn 1 chỉ và 1 cái nửa chỉ, nó còn chưa hết sợ nói.
– Sao anh ác thế , nó đang bế con mà anh chém, nó đi khâu đúng 7 mũi đấy anh ạ.
Thằng Hưng năm sau đi tù vì vụ đâm chết người, án 17 năm, chuyện chả vào đâu. Chỉ là đến chỗ nhà người yêu, để xe máy thì thằng hàng xóm nhà người yêu nói gì đó, mâu thuẫn về mang dao đến xiên người ta chết luôn.
Tôi không nói với thằng Hưng vì sao hôm ấy tôi ác chém người ta đang bế con như nó nghĩ. Cứ để nó nghĩ tôi ác, tàn nhẫn, lạnh lùng cho nó sợ tôi. Sau cái vụ chém đó nó đổi sang gọi tôi bằng anh, xưng em.
Người đạp xích lô ở phố Lò Sũ năm nào bị tôi chém, nếu anh có đọc chuyện này, xin anh hãy nghĩ.
Nếu là thằng Hưng nó chém anh, thì hậu quả với anh sẽ thế nào. So với nhát dao tôi chỉ cứa trên da đầu anh, không ảnh hưởng đến xương sọ, anh cứ ngẫm kỹ xem rồi trách tôi có ác hay hèn hạ ra tay lúc anh bế con hay không. Anh bế con thì anh không phản kháng, nếu anh không bế con, tôi sẽ không chém và thằng Hưng sẽ chém, tôi e rằng nếu là nó làm, anh sẽ không còn được bế con nữa. Lúc nào đưa tay chạm vết rách trên đầu, anh hãy nhớ đó là may mắn.
Cả hai câu truyện trên là câu chuyện tôi không muốn kể cho người phụ nữ nghe ở sân chùa. Cả hai nạn nhân đều bị đánh thương tích, đều vì nguyên nhân tình ái.
Nhưng suy cho cùng dù có ác, nhưng chẳng ác đến mức độ như vụ đánh ghen của bà vợ bác sĩ với cô Hồng.
Tôi muốn kể để hỏi chị rằng.
Làm sao vợ bà bác sĩ lại có quan hệ, để thuê được hai kẻ đánh ghen thuê, chúng thực hiện hành vi bắt cóc, đưa đến chỗ vắng rồi tra tấn , cắt tóc, đánh cô ấy răng và máu tung toé trên nền nhà. Ép cô phải viết giấy thú nhận hoặc tự vẫn chết.
Ai là người môi giới cho bà thuê được hai sát thủ tàn nhẫn đến vậy ?