Wednesday, June 26, 2024
HomeDU LỊCHBLOGChuyện mình kể cho mọi người (kỳ 2)

Chuyện mình kể cho mọi người (kỳ 2)

Chuyện này không lạ bằng chuyện trước nhưng chắc chắn rất có ích với nhiều người. Mà khi đem lại lợi ích thì nhà cháu không e dè, giấu diếm.
Con người ta có những thứ bệnh rất ngại nói ra, ví dụ ghẻ lở, hắc lào, hôi nách, giun sán… Chúng không gây chết người (ví dụ hắc lào nếu gây chết được thì có nhẽ dân số xứ ta giờ chỉ vài chục triệu là cùng) nhưng làm chết sĩ diện, chết đủ thứ (bị người yêu lặng lẽ bỏ mà không nói lý do chẳng hạn).
Hồi nửa đầu thập niên 70, bọn sinh viên ở miền Bắc, đám con giai, theo thống kê chưa đầy đủ đạt tỷ lệ 99% bị hắc lào, còn con gái thì tôi không rõ. Các hiệu thuốc quốc doanh thủ đô bán chạy nhất thuốc hắc lào mỡ, chứ bôi cồn i ốt thì chỉ là “giải pháp tình thế”, hoặc cực chẳng đã khi bệnh đã quá nghiêm trọng, bọn lào đen không chịu cố thủ ở bẹn ở háng nữa mà tỏa ra, đành phải vời đến i ốt. Nhiều đứa bắt tàu điện từ Mễ Trì tới hiệu thuốc số 2 vườn hoa Cửa Nam vừa đi vừa về hết 2 hào để chỉ mua hộp thuốc hắc lào giá 3 hào to lọt lòng bàn tay. Những hiệu thuốc xung quanh nơi có trường đại học thường hết hàng, mỗn hiệu Cửa Nam gần rạp Kinh Đô là sẵn.
Lứa chúng tôi (Mễ Trì, 1973-1976) sau này mỗi khi gặp nhau lại đùa mày còn thuốc hắc lào không cho tao xin tí. Thằng Tân sám hối khai chính nó đã lấy trộm hộp thuốc của thằng B như thế nào. Trong bọn có đứa về sau làm to, leo tới bí thư tỉnh ủy, từng bị chết biệt danh trùm hắc lào. Tân bảo bậy bậy, nó chỉ bị vừa vừa thôi, lập tức thằng cùng giường tầng nói không tin thì chúng mày cứ đè nó ra, vạch háng thấy còn đen sì thì rõ ngay. Nghe vậy, thằng nào cũng lảng đi bởi đều bôi cồn i ốt.
Nhà cháu kể lan man vậy, kiểu văn mẫu đủ 3 phần mở bài, thân bài, kết luận. Sau khi đã xong mở bài “Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là một truyền thống quý báu của ra…”, giờ vào phần thân bài.
Bệnh “khó nói” này không phải ghẻ lở, hắc lào, hôi nách, mà là bị trĩ. Hồi bé, ở ngoài Bắc, nhà cháu nghe người ta kêu bệnh lòi dom. Kinh khiếp đi được. Nhỡ ai dính nó, cơ khổ. Khổ mà ngại, không dám nói ra, cứ cắn răng chịu. Đi đứng ngồi nằm, ngày đêm, thức ngủ đều bị nó hành. Tôi có đứa cháu bị mười mấy năm, khổ hơn quỷ ám, ít tiền nên chạy chữa mãi, tới khi phẫu thuật cắt bỏ mới thoát. Nói chung khá tốn tiền, và rất khó chịu.
Vừa rồi, lúc cao điểm nóng nhất, trúng dịp giỗ vua Hùng, tôi bận việc tang người bà con. Ba ngày liên tiếp nắng nóng, ít uống nước, lại vận động nhiều, đang từ không triệu chứng gì, bị cái ầm. Sưng, rát, cực kỳ nặng. Xong việc, về tới Sài Gòn thì nặng tới mức nghĩ ngày mai phải vào ngay bệnh viện, cắt mẹ nó đi, ra sao thì ra. Khi bị đẩy vào chân tường, con người ta rất dễ cực đoan, liều. Làm chính trị có khi cũng vậy, chứ không phải chỉ bị trĩ, lòi dom.
Sức nhớ năm xưa đứa em vợ từng kể nó bị “nan y” ấy rất nặng, người ta mách uống rau dấp cá, rồi khỏi, khỏi tới giờ. Thế là tôi nhờ cô bán rau rong mua cho ký dấp cá. Nhặt sạch, chỉ lấy lá và đọt non, rửa thật kỹ, chia làm 8 phần, dùng cối sinh tố cứ mỗi ngày xay 2 phần, thành 2 cốc, uống sáng và chiều. Uống ngày thứ nhất, không còn cảm giác rát, khó chịu. Hết ngày thứ 2, nó sợ không bò ra nữa. Hết ngày thứ 4, nhẹ bẫng, gần như khỏi hẳn, không còn tí ti biểu hiện nào.
Người xưa dạy “đánh rắn phải đánh dập đầu”, thời cách mạng thì hô “đào tận gốc, trốc tận rễ”, nên nhà cháu nhờ cô Hương chợ dạo mua thêm ký nữa, dặn thêm nhớ chọn thứ lá bánh tẻ (đừng non đừng già). Nó cười, sao dạo này nhà thầy ăn rau sống khiếp thế, định xơi dấp cá trừ bữa à. Lại chia 8, rút kinh nghiệm, xay một lần 2 cốc/ly, cất 1 vào tủ lạnh chiều uống. Hết ngày thứ 8 thì bàng hoàng, hay đang trong mơ, hay là mình ngủ mê nghĩ rằng mình bệnh, kiểu bệnh tưởng. Không còn bất cứ dấu tích nào của bệnh trĩ/lòi dom. Hệ thống tiêu hóa có vẻ còn tốt hơn nhiều so với trước khi phát bệnh. Kể cho cô em ở quê nghe anh nó đã “từ cõi chết trở về chói lọi” thế nào, cô bảo có khi nóng quá, trời (thời tiết) nóng, người (thân thể) nóng, lại lúc hơi vất vả, uống nước không đủ nên mới vậy. Nhưng tới mức định vào cấp cứu thì cũng kinh. Vừa rồi tôi đi chụp, xét nghiệm, bác sĩ bảo chả bị sao cả, hoàn toàn tốt, không có gì phải cắt, nếu cắt thì cắt thứ khác gần đó.
Hai ký rau dấp cá, chưa đầy 5 chục bạc, khỏi một “nan y”, chấm dứt những ngày cực kỳ khó chịu và buồn bã bởi chẳng ngồi gõ bàn phím cào được. Không thể tưởng tượng. Nhà cháu kể chuyện “gan ruột” này chỉ để nói với những ai bị thằng trĩ hành, kể cả bị bệnh đại tràng nói chung, hãy thử chữa thế xem sao. Nếu kết quả như vậy thì còn gì mừng hơn. Nhanh, tốt, rẻ, đúng như câu khẩu hiệu của một thời tiến lên chủ nghĩa xã hội.
Chỉ xin nhắc, rau dấp cá là thứ rau mọc sát đất nên dễ nhiễm bẩn, phải rửa thật kỹ, ngâm trong nước muối nhạt lần cuối để sát trùng. Do uống sống (kiểu sinh tố) nên càng kỹ sạch càng tốt. Cứ 1/8 ký thì xay với 1 cốc nước (lượng nước bằng nửa lon bia), uống trong ngày lúc nào cũng được.
Nếu điều này được phân tích dưới góc độ y học, khoa học thì có thể bình thường khi coi dấp cá là loại cây thuốc. Tôi chỉ cam đoan về sự khỏi kỳ diệu ấy là có thật. Còn nếu các bác sĩ, thày lang cho rằng thông tin này ảnh hưởng tới sự bị giảm con bệnh tới khám chữa, giảm thu nhập, thì nhà cháu chân thành xin lỗi ạ.
Nguyễn Thông
Previous article
Next article
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular