Manh Dang
Tôi không đọc “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, người rúm ró trong tấm ảnh truyền thông gây tranh cãi mấy hôm nay (ảnh dưới). Nhưng vô tình đọc trích đoạn trên dòng FB của một ký giả câu chuyện như sau:
“(…) Chiến quả đầu tiên của quân ta trong chiều tối 30 tháng tư là giấc ngủ! (…) Nhưng tổ ba người: tôi, Quang, Nghi thì không được hưởng cái sung sướng đó. Chúng tôi đang đi vào trong nhà ga sân bay để tìm chỗ ngả lưng thì “đụng” phải Chính ủy Hòe. Anh dắt theo hai đứa nhỏ, thằng bé chừng mười tuổi hơn, con bé mới khoảng lên sáu lên bảy.
Lính ta tìm thấy hai đứa trong một chiếc xe hòm khóa trái cửa đậu vạ vật trong bãi xe hàng trăm chiếc vô chủ ngoài cổng Phi Long. Cha mẹ hai đứa chở chúng tới phi trường. Để chúng ngồi lại trong xe, họ vào nhà ga, rồi không thấy quay ra nữa. Như vậy là hai đứa bé bị nhốt trong cái cũi bí thở, nóng như thiêu, không giọt nước hột cơm, giữa cảnh hỗn loạn, pháo dập, đạn lia suốt từ đêm 28 tới chiều 30. Khi bộ đội phá cửa xe đưa chúng ra, hai đứa chỉ còn thoi thóp. Tuy nhiên, được uống được ăn và tắm táp, chúng hồi phục rất nhanh. Gia đình chúng vừa từ Huế chạy vào, ngụ ở nhà ông cậu trước khi ra sân bay. Nhà ông cậu ở đường Đồng Khánh, thằng bé nhớ vậy nhưng không nhớ số nhà.
Đưa hai cháu về cho gia đình, Chính ủy ra lệnh. Đã mệt lử, đã buồn ngủ đến muốn gục ngã ngay, nhưng biết làm sao được. Chúng tôi kiếm trong bãi xe được một chiếc Jeep lùn và moi được từ trong đám biệt kích dù vừa buông súng một tay tài xế.
Chúng tôi đưa hai đứa nhỏ rời sân bay hướng về thành phố mới giải phóng. Thành phố mênh mông, sâu thẳm, chằng chéo muôn ngả. Tay tài xế tiếng là lính dù nhưng đại lớ ngớ, lại là dân miệt vườn Mỹ Tho chẳng rành gì đường sá Sài Gòn nên cứ chạy loanh quanh phập phù. Vòng vo, chậm rề mà cứ lạc mãi. (…) Gần mười một giờ đêm mới thấy biển đề tên đường Đồng Khánh. Chiếc Jeep gắn đại liên bò rù rù dọc con phố dài hút với hy vọng thằng bé nhận ra được nét quen nào đấy. Chạy suốt một lượt, vòng lại chạy lượt nữa. May làm sao, vừa khi chiếc xe đã kiệt xăng thì chính là con bé em nhận ra mặt tiền nhà ngoại.
Chúng tôi bấm chuông, đập cửa. Hồi lâu mới có người rón rén ra mở. Không ai khác chính là mẹ của hai đứa bé. Thật không sao tin được. Hai vợ chồng họ đã chở con ra phi trường vào buổi tối 28, hy vọng là có thể kiếm được chỗ trên tàu bay Mỹ. Nhưng vừa đỗ xe lại ở cửa phi trường thì gặp pháo kích, lập tức tất cả rồ loạn lên, bố đằng bố, mẹ đằng mẹ, quăng hai đứa con lại trong xe. Suốt đêm 28, cả ngày cả đêm 29, gần trọn ngày 30 cũng không một mống nào dám lai vãng tới phi trường để tìm hai đứa nhỏ. Mệt, chán, buồn ngủ, chúng tôi bàn giao hai đứa con cho người mẹ rồi bỏ đi luôn”.
(hết trích)
Tôi tin rằng đây là câu chuyện bịa đặt tệ hại nhất bên cạnh những câu chuyện bịa đặt về con người Việt Nam. Vì lẽ, sẽ chẳng có cha mẹ người Việt nào sẽ vô tâm, vô tình đến mức bỏ lửng con trong xe ô tô đến mức “còn thoi thóp” như Bảo Ninh bịa đặt cả!
Bảo Ninh nên bị trừng phạt vì sự bịa đặt xấu xa đến tâm tính dân tộc. Tặng thưởng cho Bảo Ninh, có khác nào tặng thưởng cho sự bịa đặt bôi bát dân tộc? Hoặc những kẻ chủ trương tặng thưởng cho Bảo Ninh không phải là người Việt?
Manh Dang
BẢO NINH, KẺ XÚC PHẠM NGƯỜI VIỆT
RELATED ARTICLES