Ngày 14/9/2025, trên chương trình Face the Nation, Chủ tịch Hạ viện Mike Johnson khẳng định: “Quốc hội không thể tự mình hành động… chúng tôi phải phục tùng trước Tổng tư lệnh.” Phát biểu này không chỉ gây sốc mà còn làm lộ ra tình trạng đáng lo: Quốc hội – cơ quan nắm quyền lực ngân sách và lập pháp – đang tự biến mình thành “người chờ lệnh” của Tổng thống Donald Trump.
Pelosi: Quốc hội là đối trọng thực sự
Khi Nancy Pelosi giữ chức Chủ tịch Hạ viện (2019–2023), bà luôn nhấn mạnh vai trò kiểm soát hành pháp. Bà từng đối đầu trực diện với Trump trong cuộc khủng hoảng ngân sách 2018–2019, buộc chính phủ phải đóng cửa 35 ngày cho đến khi Trump lùi bước về ngân sách xây tường biên giới. Bà cũng kiên quyết thúc đẩy các biện pháp trừng phạt Nga và Iran, thậm chí ngay cả khi Nhà Trắng phản đối.
Pelosi cho thấy một Hạ viện mạnh có thể buộc Tổng thống phải hợp tác, bởi Hiến pháp trao cho Quốc hội quyền “nắm hầu bao” và quyền giám sát chính sách đối ngoại.
Johnson: Khi Quốc hội tự trói tay
Trái ngược hoàn toàn, Mike Johnson lại công khai thừa nhận rằng Quốc hội không thể tự quyết định, rằng mọi việc “phải chờ lệnh” từ Tổng thống. Với cách tiếp cận này, Hạ viện không còn là đối trọng, mà chỉ là cái bóng của hành pháp.
Hệ quả không chỉ là mất đi sự cân bằng quyền lực trong nước, mà còn gửi đi một tín hiệu nguy hiểm ra quốc tế: mọi chính sách đối ngoại của Mỹ phụ thuộc vào một cá nhân, chứ không phải là sự đồng thuận thể chế.
Sự ê chề của Quốc hội
Nếu như thời Pelosi, Quốc hội là một quyền lực ngang hàng, có khả năng buộc hành pháp nhượng bộ, thì nay, dưới thời Johnson, Quốc hội trở thành “cái gật đầu” của Tổng thống. Đây là sự thoái lui chưa từng thấy trong lịch sử hiện đại, khiến nhiều người phải đặt câu hỏi: tam quyền phân lập ở Mỹ còn tồn tại hay không?
Chính khoảnh khắc Johnson thốt lên câu “chúng tôi phải phục tùng” đã đánh dấu một bước ngoặt ê chề: từ một Quốc hội từng là trụ cột dân chủ, đến một Quốc hội chấp nhận làm công cụ cho hành pháp.