Chiêu Anh Nguyễn
Rồi
Em cũng trở về với mình
Nơi thực tại chỉ có em và hàng dương xanh heo hút
Rồi em cũng hiểu ra điều tưởng tượng
Người đàn ông
Với ánh mắt biết cười
Người đàn ông trở về từ thuở đôi mươi
Với đầy đủ dấu yêu
Khóc cười
Như hoàng tử cầm trên tay chiếc hài thuỷ tinh rớt bên hồ có rừng thông xanh điêu đứng
Ngày em nuốt giọt mưa rơi ướt lạnh
Là em
mười chín hư hao
Đồi thông reo
bước thấp cao chôn tình đầu nơi cành Mimosa gãy
Để bây giờ quay về tìm linh hồn mình nằm đâu ven hồ xưa ấy
Khóc cười như thể tâm giao
Bóng chiều suôi
Hai mươi năm lẻ hư hao
Em trở về trong câm lặng
Chiếc hài xưa đã vỡ tan từng mảnh
Trên tay người đàn ông
giờ chỉ còn dấu tích
Ướm vào đâu cũng hư tổn nửa đoạn đời
Thôi
Em về xin lại
Mảnh thuỷ tinh rơi.
C-A-N
2016