Lê Thu Hà
(”Mẹ ơi thế giới mênh mông/Mênh mông không bằng nhà mình”)
Con trở về ngày ngọc lan phai hương
Lũ sẻ đầu thu nhốt mình trên mái phố
Lòng cồn lên khi cụng đầu vào căn gác nhỏ
Con bé thơ ngây giờ già quá mất rồi
Con trở về đúng bữa canh sôi
Ngửa cổ nhấp bát nước cơm cả một đời mẹ chắt
Bao nhiêu lợi danh lùi xa chỉ còn ngọt mật
Từ tiếng bụi than tung toé góc nhà
Bao năm lang bạt xứ người mới biết thương mẹ yêu cha
Học được tiếng dạ vâng mang hết ra thiết đãi người dưng, bầu bạn
Trở về với hai lòng tay sạn chai tâm can chán ngán
Tập tành nương theo khi mẹ không nghe rõ tiếng con cười
Tưởng đời này chỉ cần mỗi bạc tiền, quyền uy thôi
Nào đâu phận người cần duy nhất tình thân máu mủ
Đáng gì chăn ấm nệm êm nếu lòng bão giông thác lũ
Không biết nhớ cữ trắng đêm khát sữa réo mẹ gầy
Mùa vu lan con sẽ lại về đây
Tìm hơi ấm sưởi lòng ai lớn đầu rồi còn khờ dại
Ngông cuồng tin sẽ ngang tàng đi mãi mãi
Vậy mà vẫn chùng chân khi đói tiếng ru hời
Cứ đinh ninh mẹ là mẹ thôi
Mà có phải thế đâu, mẹ là tất cả
Là quê hương
Là nhà
Là gốc cau ao cá
Là giếng nước đứa trẻ soi tập vỡ giọng đầu đời
Là sông trôi
Là gió thổi
Phúc đức quá cho con kịp về đây hối lỗi
Cời than lên nung đỏ tâm mình
Hư vinh
.
.
.
Ở nhà mình thôi trời ạ!