Friday, July 11, 2025
HomeBLOGĐẰNG SAU 1 CÂU CHUYỆN LÀ CẢ ĐỐNG NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN 😊

ĐẰNG SAU 1 CÂU CHUYỆN LÀ CẢ ĐỐNG NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN 😊

Bạch Cúc

Năm cấp 3, tôi chơi thân với một cô bạn, thi rớt đại học bạn đi lấy chồng, chồng bạn cũng là một bạn nam trong lớp tôi, gia đình rất khá giả, cả hai rời Sài gòn về quê Nội chồng sinh sống và tạo dựng sự nghiệp ở đó…

Sau bao năm xa cách không liên lạc, một ngày tôi nhận được điện thoại của bạn, bạn bảo bạn tìm thấy số điện nhà tôi còn lưu giữ trong cuốn lưu bút. Bạn đang ở Sài gòn lo công việc và muốn gặp tôi để hàn huyên tâm sự.

Gặp lại bạn, tôi thật sự ngỡ ngàng vì không nhìn ra bạn, bạn òa khóc sướt mướt trên vai tôi, những giọt lệ chan hòa với giọng nói ấm ức, chất chứa tủi buồn xen kẽ trạng thái căm hận khi bạn kể câu chuyện gia đình bạn.

Bạn bảo Nam (chồng bạn và cũng là bạn cũ của tôi) là một người đàn ông phản bội, một thằng vô liêm sỉ, khốn nạn và tệ bạc. Sau bao năm chung sống, Nam đã rời bỏ bạn và con thơ, đi theo một người đàn bà khác và hiện đang chung sống với người đàn bà đó. Mặc cho bạn níu kéo, mặc cho bạn đang mắc phải một chứng bệnh nan y, mặc cho bạn tốn biết bao tiền bạc đi cúng chùa và xem bói toán để tìm cách níu kéo nhưng Nam vẫn đưa đơn ra tòa cương quyết ly hôn. Biết tôi tốt nghiệp Đại học Luật, bạn cần tôi cho bạn lời khuyên về mặt pháp lý và nhờ cậy tôi hãy dùng tình bạn cũ mà khuyên nhủ Nam giúp bạn. Tôi ôm bạn vào lòng, thấy thương bạn khôn xiết, thấy thương một phận đàn bà bị chồng phụ rẫy, ruồng bạc, thương những đứa trẻ con vô tội bơ vơ mất cha… Tôi bỗng trào dâng cảm giác uất hận, căm ghét loại đàn ông tham ngãi phụ tình, tôi hứa với bạn tôi sẽ gọi cho Nam, nếu không khuyên nhủ được thì tôi cũng sẽ cho loại đàn ông khốn nạn đó biết rằng hắn không đủ nhân cách để làm người nữa!

Tôi điện thoại cho Nam, thật khó khăn để mở lời và đề cập đến chuyện gia đình của Nam và người bạn gái cũ. Tôi cho Nam hay tôi đã được nghe hết tất cả câu chuyện về Nam, thật lòng tôi thất vọng về Nam, về những gì Nam đã cư xử với vợ con mình và mong bạn hãy chia sẻ thêm với tôi, biết đâu tôi có thể giúp hai bạn hàn gắn được hạnh phúc…

Đầu dây bên kia chỉ là những tiếng thở dài, tôi hết khuyên nhủ rồi lại tỏ thái độ gay gắt giận dữ để khích Nam phải nói ra nhưng Nam vẫn im lặng. Sau cùng, Nam nói lời cảm ơn tôi, bạn chỉ thốt lên một câu duy nhất: “Đằng sau câu chuyện là một câu chuyện” rồi cúp máy…

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, vợ chồng bạn gái tôi ly hôn. Một năm sau, bạn gái tôi lập gia đình mới ở Sài gòn, cô khá giàu có và có căn nhà riêng khang trang to rộng rất đẹp, lâu lâu cô hay điện thoại cho tôi mời tới chơi tụ tập ăn uống. Trong một lần đến chơi nhà bạn, rượu vào lời ra, tôi vô ý nhắc đến Nam (chồng cũ của bạn), tôi chỉ muốn cho bạn thấy bạn đang được hưởng hạnh phúc với người chồng hiện tại sau những chuỗi ngày đau khổ và có lẽ Nam đã bị quả báo vì đã ruồng bỏ bạn. Thật bất ngờ, không kiêng nể có mặt chồng mới ngay tại đó, bạn bảo bạn làm quái gì có hạnh phúc, rồi bạn chê trách, kể lể đủ mọi thứ tật xấu của anh chồng mới, bạn bảo bạn lỡ kết hôn lần 2 rồi thì phải chịu đựng, kiên nhẫn lắm mới không phá bung dù cáu tiết lắm… bạn nói xối xả, nói oang oang không nể vị, kiêng dè người đàn ông đang làm chồng bạn và cả khách khứa là tôi và người bạn trai đi cùng. Bạn khiến chúng tôi ngơ ngác khó xử không biết phải làm sao để ngăn bạn đừng tiếp tục nói. Mặt người chồng của bạn từ đỏ rần rần chuyển sang tím bầm, bất thình lình anh vơ lấy cái chén quăng vào tường bể tung tóe và hét lên: “Cô câm miệng ngay cho tôi, tôi chịu đựng cô hết nổi rồi”. Bạn cũng vùng ngay dậy và bắt đầu gào la chu chéo, bạn “mày, tao” với người chồng, bạn gào khóc xỉ vả đủ thứ từ ngữ nặng lời. Người bạn trai của tôi phải ôm chặt lấy chồng bạn để can ngăn bởi nếu không có thể bạn sẽ bị một cái tát ngay lúc đó. Người chồng ấy vô cùng tức giận, anh chỉ vào mặt bạn tôi và nói: “Cô hãy xem lại chính bản thân mình đi, từ lúc lấy cô tôi mới nhận ra câu chuyện thương tâm cô kể về chồng cũ của cô là bịa đặt, cô biến cô thành một người đáng được thương hại và cần sự cảm thông để lừa gạt tôi và rất nhiều người, chính tôi mới là người phải hối tiếc vì đã tin và lấy cô”!

Tôi sững sờ khi nghe trọn vẹn một câu nói ấy, ngay lúc đó, trong lòng tôi bỗng dấy lên những cơn sóng hoài nghi, những dấu hỏi cứ to dần với những suy nghĩ lăn tăn, lợn cợn về một người bạn gái mà thực tâm, vì sự xa cách quá lâu, có lẽ đã khiến tôi chưa thật sự hiểu rõ về bạn…

Sau đó không lâu, tình cờ có dịp đi công tác ở vùng quê nơi Nam (chồng cũ của bạn) đang sinh sống, tôi liền gọi cho Nam, Nam hồ hởi gặp tôi, chúng tôi nói với nhau nhiều chuyện nhưng cố gắng lắm tôi vẫn không moi được chút thông tin gì về cuộc sống đã qua giữa Nam và người bạn gái của mình. Cuối cùng, tôi đành phải kể cho Nam nghe về câu chuyện “ẩu đả” đã xảy ra tại nhà vợ cũ của Nam và những thắc mắc, nghi vấn trong lòng tôi. Nam thở dài, đôi mắt bạn buồn rầu nhìn về phía xa xăm rồi bạn từ từ nói. Bạn bảo bạn rời xa vợ bạn với hai bàn tay trắng, mọi của cải do chính tay bạn tạo dựng nên bạn đã chuyển giao toàn bộ cho người vợ cũ chỉ để mong được trả tự do, bạn quá mệt mỏi, bạn không thể tiếp tục chung sống với một người vợ tham lam chỉ biết vơ vét tiền bạc, xem bạn như một con trâu đi cày, hối thúc bạn cày bừa cạn kiệt sức để mang của cải về nhà, đến một lúc con trâu ấy sa cơ thất thế, không còn khả năng để kiếm được nhiều tiền, người chủ của con trâu quay qua mắng nhiếc, đối xử thô lỗ, nhục mạ, coi thường, hạ thấp con trâu. Bạn cảm thấy bạn không còn là người đàn ông trong gia đình, người vợ của bạn tự định đoạt, tự quyết định mọi thứ và ngang nhiên chiếm giữ luôn lòng tự trọng của bạn. Cô ấy dằng giữ bạn, giữ chặt bạn bằng những lời lẽ là cô ấy yêu bạn, không thể xa bạn nhưng mỗi ngày cô ấy rủa xả bạn không tiếc lời cho đủ thứ chuyện nhỏ nhặt. Bạn nhận ra, cô ấy chưa bao giờ yêu và tôn trọng bạn, cô ấy không muốn chia tay chỉ bởi vì cô ấy đã quen được cung phụng, quen được làm bà chủ, cô ấy sợ mất đi một thứ công cụ vẫn có thể sản xuất ra tiền. Lúc đầu, vì tình nghĩa vợ chồng, bạn đã rất áy áy, day dứt lương tâm, bạn không còn muốn ly hôn nữa khi nghe tin vợ cũ bị trọng bệnh, nhưng khi bạn phát hiện ra những mưu tính chiếm giữ tiền bạc và sự thật bên trong của việc mang trọng bệnh thì sự nhẫn nhục, sự chịu đựng của bạn đã đến mức cạn kiệt. Bạn quyết định phải ra đi, dù là ra đi với hai bàn tay trắng vì bạn không thể tiếp tục chung sống với một người đàn bà có trái tim đen tối như vậy nữa.

Bạn đã để lại tất cả tài sản, sang tên nhà cửa và khoản tiền mặt lên đến mấy tỉ cho cô ấy, bạn vẫn đang chu cấp, nuôi mấy đứa con nhưng cô ấy vẫn truy cùng đuổi tận, cô dồn ép bạn đến đường cùng, tước đoạt của bạn chút mưu sinh cuối cùng cho hả cơn thù hận. Rồi cô ấy tra tấn cha mẹ bạn bằng những cuộc điện thoại nhiếc móc chửi bới, đồng thời rêu rao bạn khắp nơi, biến bạn thành một người đàn ông khốn nạn trong mắt tất cả mọi người. Ai ai cũng đứng về phía cô ấy, bênh vực cô ấy như muốn bảo vệ một người đàn bà đáng thương, đáng được giúp đỡ…

Nam không cần ai hiểu Nam, Nam chán chường sự phán xét của người đời, họ luôn tỏ ra họ hiểu biết, rành mạch mọi thứ trắng đen để tự cho rằng mình phân minh, biết phân biệt đúng và sai, tự cho mình quyền lên án, kết tội người khác bằng tư duy một chiều của họ. Chính vì vậy, Nam chỉ im lặng, bạn chịu đựng tất cả những cuộc đấu tố, bạn để người vợ cũ treo bạn lên cây thánh giá với hình ảnh là một thằng đàn ông phản bội, khốn nạn bỉ ổi và Nam chấp nhận cho mọi người đồng loạt kết án bạn như kết án một kẻ tội đồ. Ngay cả lúc tôi vì thương xót người bạn gái cũ mà nhiếc móc bạn không tiếc lời, bạn vẫn im lặng là vì vậy…

Bây giờ tôi mới hiểu câu nói trước kia của Nam: “Đằng sau một câu chuyện là một câu chuyện” nghĩa là gì? Chúng ta, đa số đông người đời thường dễ sa đà vào sự phán xét, phê phán, kết tội một người khác khi vừa nghe xong một câu chuyện. Chúng ta thường để cho cảm xúc đi theo một chiều, chúng ta không biết đằng sau một câu chuyện còn rất nhiều câu chuyện khác, câu chuyện đầu tiên chúng ta nghe được hầu như đã lấn lướt, che lấp đi những sự thật còn ẩn khuất bên trong.

Thông thường, khi người ta cần sự thương cảm, cần sự ủng hộ của số đông để có thể đạt được mục đích, người ta luôn phải vẽ ra những lớp áo tơi tả, những lớp áo đó sẽ biến họ trở thành kẻ đáng thương để kêu gọi lòng thương xót của tất cả mọi người. Để rồi, chính người ta tự nhận chìm mình trong sự đau thương giả dối do họ vẽ vời lên và bỗng cảm thấy mình đáng thương thật, rồi người ta thấy hả hê, thấy nghiền cảm giác bị xem là bất hạnh, và thỏa mãn khi khơi gợi được sự thương hại, cảm giác thích thú khi được nhiều nhiều người khác đồng loạt đứng về phía họ, cùng căm ghét người mà họ đang oán hận. Đó là cách trả thù thông thường nhất của một con người và đó cũng là sự ngộ nhận ngu si mà đám đông thường mắc phải.

Ai cũng có những câu chuyện của đời mình, nếu bạn không phải là họ bạn sẽ chẳng thể nào biết đằng sau một câu chuyện luôn còn rất nhiều câu chuyện khác. Hãy dành thời gian để lo câu chuyện của chính bạn, đừng bao giờ để những câu chuyện của người khác kéo bạn vào sự thị phi vô bổ và một ngày nào đó, bạn sẽ phải giật mình, bạn sẽ phải trách cho sự ngu ngốc của chính bạn như bản thân tôi đã từng ngu ngốc tin vào câu chuyện gia đình của người bạn gái cũ.

P/s: Hình #Bachcuchomestay

RELATED ARTICLES

17 COMMENTS

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular